Mộ Thiên Sơ uống say, người từ từ ngã lên trên ghế sofa, tay dài đè lấy thùng gỗ, thùng gỗ đổ xuống, bình rượu bên trong rớt ra, tuyết trắng cũng đổ xuống.
Ngược lại anh ở đó, bận rộn đưa tay hứng tuyết.
“Đừng rơi, đừng rơi xuống.”
Anh có chút lo lắng nói, vội vàng vươn tay nắm tuyết, tuyết vẫn rơi đầy đất, dần dần hóa thành nước.
Tuyết hoàn toàn tan.
Tại sao lại tan.
Mơ mơ màng màng, Mộ Thiên Sơ cảm giác mình giống như trở lại thời niên thiếu, Thời Tiểu Niệm bóp một nắm tuyết đặt vào trong tay của anh, để anh cảm thụ cái lạnh của tuyết.
Tan chảy.
Mộ Thiên Sơ đưa tay cầm lấy điện thoại di động, ánh mắt có chút mơ hồ tìm cái số kia, gọi thông, rồi đặt điện thoại lên trên tai, lẩm bẩm nói: “ Tiểu Niệm, tuyết tan, em lại nắm cho anh lần nữa.”
Tiếng nhạc trong quán bar rất ồn ào.
Mộ Thiên Sơ nghĩ nhất định Thời Tiểu Niệm không nghe thấy được tiếng mình, tức giận quát lên: “Tắt âm nhạc đi! Không cho phép ồn!”
Sân khấu cách anh rất gần, nghe vậy, đám vũ nữ đều bị giật mình, rối rít dừng lại.
Âm nhạc quán bar cũng dừng lại nhanh, không hề có một chút tiếng nào.
Mộ Thiên Sơ hài lòng yên tĩnh hiện tại, anh nằm ở trên ghế sofa, hai chân co lên, anh cầm điện thoại di động thật chặt, nói vào bên trong: “ Tiểu Niệm, tuyết tan, thật đấy, em đên xem, tuyết tan thật rồi.”
Đáp lại anh không phải tiếng của Tiểu Niệm.
Là giọng nữ máy móc.
Giọng nữ kia nhắc nhở anh, không có người nhận điện thoại của anh, Thời Tiểu Niệm không chịu nhận điện thoại của anh.
Vừa về bên cạnh Cung Âu, thế giới của cô chỉ còn lại có anh ta.
Ký ưc bọn họ thời niên thiếu cô không cần, ký ức anh cứu cô cô cũng không cần, anh, cô hoàn toàn không cần.
Cô chỉ cần Cung Âu.
Mặc kệ bao lâu, cô chỉ cần Cung Âu.
Giữ lấy trí nhớ thời niên thiếu và lời hứa chỉ có anh.
“Bịch!”
Mộ Thiên Sơ ném mạnh điện thoại di động ra ngoài, đầu bỗng đau nhức, anh duỗi tay ra đè chặt đầu của mình, mở mắt ra nhìn xung quanh, tất cả ở trước mắt đều đung đưa, khiến cho đầu anh choáng váng.
Ánh mắt mơ hồ.
Mộ Thiên Sơ nằm ở trên ghế, nhìn cảnh xa hoa truỵ lạc trước mắt mơ hồ, anh thật sự là dễ dàng say.
Lại say.
Say cũng tốt, như vậy, tim của anh sẽ không đau đớn.
Anh cũng không cần nhớ tới cô, không cần nhớ tới đau khổ.
Mộ Thiên Sơ chậm rãi nhắm hai mắt lại, ngủ luôn trên ghế sofa.
Đôi mắt mở ra lần nữa, Mộ Thiên Sơ bị vách tường trắng sáng làm cho khó chịu, bỗng nhiên anh ngồi dậy, ánh mắt có chút mơ hồ nhìn về phía trước.
Nơi này không phải quán Bar.
Là bệnh viện, cửa phòng bệnh, bác sĩ lông mày sẹo đang nói gì đó với hai bác sĩ mặc áo choàng trắng.
Đầu đau như muốn nứt.
Mỗi lần tỉnh rượu đầu anh đều đau vô cùng.
Mộ Thiên Sơ đưa tay đè lên đầu mình, nhắm mắt lại, lại mở to lần nữa, ánh mắt vẫn còn có chút mơ hồ, giống như là phủ một tầng sương mù nhàn nhạt.
Anh dùng sức nhắm mắt lại, day day hai mắt, mở mắt ra lại lần nữa.
Càng nhìn, trên mặt tuấn mỹ của Mộ Thiên Sơ lướt qua một chút tái nhợt.
Không có thay đổi.
Mắt của anh không thấy rõ ràng, vẫn như thế, giống như có một tấm màng che mắt của anh, trước mắt đều không thấy được rõ ràng.
Mộ Thiên Sơ khiếp sợ mở to hai mắt, lập tức duỗi tay mình ra, cúi đầu nhìn lại.
Dù nhìn thấy, nhưng lại không rõ ràng.
Vì sao lại vậy.
“Mộ thiếu.”
Bác sĩ lông mày sẹo từ cửa phòng bệnh đi tới, cúi thấp đầu với Mộ Thiên Sơ.
“Vì sao ông lại đưa tôi đến bệnh viện?” Mộ Thiên Sơ ngồi ở trên giường bệnh, đôi mắt nhìn về phía ông.
“Mộ thiếu, sau khi tối ngày hôm qua ngài uống say ở quán Bar, nói mắt đau, nói đau đầu, cho nên tôi đưa ngài đến bệnh viện.” Bác sĩ lông mày sẹo đứng đó nói.
Anh không nhớ rõ.
Anh uống quá say, hoàn toàn không nhớ rõ, anh chỉ nhớ rõ anh muốn tìm Tiểu Niệm, anh gọi điện thoại cho cô, nhưng cô không để ý tới anh.
Từ khi anh khôi phục trí nhớ, mỗi một lần anh đều nhìn thấy bóng lưng của Thời Tiểu Niệm, một lần lại một lần.
“Sau đó thì sao?” Mộ Thiên Sơ lạnh lùng hỏi: “Tôi muốn kết quả.”
“Có phải trước kia Mộ thiếu đã từng giải phẫu mổ sọ, đồng thời, là bởi vì mắt bị bệnh?”
Bác sĩ lông mày sẹo hỏi.
“Phải thì sao?” Mộ Thiên Sơ vén chăn xuống giường, mặc quần áo bệnh nhân đi tới trước cửa sổ, giọng hờ hững: “Kết quả như thế nào?”
“Nếu như chẩn bệnh không lầm, ngài...” Bác sĩ lông mày sẹo đứng ở sau lưng anh, dừng một chút, mới tiếp tục nói: “Mắt của ngài tái phát, hiện tại ngài thấy thế nào?”
Mắt bị tái phát.
Mộ Thiên Sơ đứng ở phía trước cửa sổ, cánh tay buông thẳng khẽ động.
Anh không còn có gì nữa, đến bệnh về mắt cũng đã quay về.
Thấy Mộ Thiên Sơ không nói lời nào, bác sĩ lông mày sẹo nói: “Mộ thiếu sầu lo quá nhiều, nghĩ quá nhiều, bình thường cũng không chú trọng điều dưỡng, tăng thêm trong thời gian này ngài luôn say rượu, thức đêm, những cái này đều có thể là nguyên nhân khiến mắt tái phát.”
“Tôi sẽ mù một lần nữa.”
Mộ Thiên Sơ chậm rãi nói ra kết quả này.
“Hiện giai đoạn còn chưa mù hoàn toàn, chẳng qua Mộ thiếu phải chuẩn bị mổ lần nữa.” Bác sĩ lông mày sẹo nói, ông rất hiểu kiến thức y học.
“Cơ hội thành công phẫu thuật bao nhiêu?”
Mộ Thiên Sơ hỏi.
“...”
Bác sĩ lông mày sẹo trầm mặc.
“20 % sao? Hay 10 % cũng chưa tới?” Mộ Thiên Sơ đứng ở phía trước cửa sổ, cả người bị ánh nắng bao phủ, anh cười lạnh một tiếng: “Bác sĩ phẫu thuật cho tôi từng nói, nếu như tái phát, cũng không cần trông cậy vào việc thấy được nữa.”