Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Câu nói này, anh luôn nhớ kỹ.
“Mộ thiếu.” Bác sĩ lông mày sẹo nhìn bóng lưng anh nhíu mày: “Không cần tiêu cực, chỉ cần nhập viện tiếp nhận quan sát, mời bác sĩ chuyên nghiệp về lĩnh vực này trị liệu, cũng không phải là nói không có cơ hội để thành công.”
“Giống như năm đó, tất cả bác sĩ vây quanh tôi nghiên cứu, tôi giống như chuột bạch ở trong lồng để cho họ giải phẫu, chờ họ thí nghiệm, chờ trong thời gian dài để họ cho tôi một chút hy vọng, giống một kẻ đáng thương chờ đợi, cả ngày hoảng loạn.” Mộ Thiên Sơ chậm rãi nói .
Nói xong, anh khẽ cười.
Đoạn thời gian tiếp nhận trị liệu có bao nhiêu dày vò chỉ mình anh hiểu rõ, hiện tại, muốn anh vì một cơ hội mong manh mà làm chuột bạch thí nghiệm lần nữa.
Không nghĩ tới, trên đời này chỉ có bệnh mắt là không rời anh.
“Mộ thiếu, bệnh này...”
Bác sĩ lông mày sẹo nhíu chặt lông mày, tư tưởng Mộ thiếu tiêu cực như thế thì không có ích với bệnh.
“Nếu như tôi không tiếp nhận phẫu thuật, tôi còn bao lâu thời gian thì mù hoàn toàn?” Mộ Thiên Sơ cắt ngang lời ông, rũ mắt nhìn mặt cỏ ở phía ngoài bệnh viện.
“Mộ thiếu, chờ cho mù hoàn toàn thì không thể phẫu thuật rồi.”
Lần này tái phát, tình huống so với trước đó càng thêm nghiêm trọng.
Mộ Thiên Sơ lạnh lùng nói: “Tôi còn có bao lâu thời gian thì mù hoàn toàn?”
Anh cố chấp với đáp án này.
“...”
Bác sĩ lông mày trầm mặc.
“Nói đi, tôi biết ông rõ ràng.” Mộ Thiên Sơ chậm rãi xoay người lại nhìn bác sĩ lông mày sẹo, giọng nói lãnh đạm hỏi, giống như hỏi một chuyện không có quan hệ gì với anh.
Bác sĩ lông mày sẹo cúi đầu xuống, trầm mặc hồi lâu mới nói: “Nếu như uống thuốc trị liệu, tăng thêm điều dưỡng, hẳn là có thể kéo một năm.”
Một năm.
Cũng chỉ còn lại một năm.
Mộ Thiên Sơ cúi đầu xuống tay của mình, nhìn từng ngón tay của mình, anh cười nhẹ một tiếng, đột nhiên hỏi: “Ông tin thượng đế không?”
Bác sĩ lông mày sẹo sửng sốt một chút, không nghĩ tới anh lại đột nhiên hỏi cái này, sau đó gật đầu: “Tôi tin.”
“Vậy nhất định là tôi bị Thượng Đế nguyền rủa.”
Mộ Thiên Sơ nói, rũ mắt nhìn lấy tay mình.
Nhất định là anh bị nguyền rủa, nếu không, làm sao anh lại luân lạc tới tình trạng này, người anh yêu không yêu anh, anh không còn có cái gì nữa, có thể chỉ có chứng bệnh này bên cạnh anh, như bóng với hình.
Nhất định là anh bị nguyền rủa, nếu không, sao lần nào Tiểu Niệm đáp ứng lời hứa với anh, lại không có thực hiện qua.
Cô nói muốn cùng anh tạo thành ngôi nhà, cô đổi ý rồi.
Cô nói cô hận Cung Âu cả đời, cô lại đổi ý rồi.
Cô nói về sau đồng ý làm bạn với anh, cô lại đổi ý lần nữa.
“...”
Bác sĩ lông mày sẹo nghe, đôi mắt phía dưới vết sẹo lộ ra đau buồn.
Mộ thiếu là người trẻ tuổi cơ trí, cái này khi anh quản lý Tịch gia có thể thấy, nếu như không phải vì đại tiểu thư, Mộ thiếu hẳn là có thể phát triển tốt hơn.
“Một năm, ông toàn tâm toàn ý với tôi một năm, về sau, ông muốn đi nơi nào thì đi nơi đó.”
Mộ Thiên Sơ nói với ông.
“Mộ thiếu có ơn với tôi, đối với Mộ thiếu, tôi có chết cũng không từ.” Bác sĩ lông mày sẹo biểu hiện trung tâm.
“Mắt của tôi tái phát cũng không được nói cho ai, ông âm thầm lấy thuốc cho tôi là được.” Mộ Thiên Sơ đứng đó lạnh lùng nói: “Một năm này, tôi có rất nhiều chuyện muốn ông đi làm.”
“Mộ thiếu thật không muốn phẫu thuật sao?”
Đây không phải một quyết định lý trí.
“Tỷ lệ phẫu thuật trị liệu không phải xa vời hay sao?” Mộ Thiên Sơ đùa cợt nói: “Tôi không muốn như người yếu đuối chờ đợi bóng tối, tôi phải dùng cái thời gian một năm này làm rất nhiều chuyện.”
“...”
Bác sĩ lông mày sẹo nhìn anh, biết anh đã quyết định, không thể làm gì.
Mộ Thiên Sơ chậm rãi xoay người, nhấc tay của mình che khuất ánh nắng bên ngoài của sổ chiếu vào, ánh nắng xuyên qua ngón tay của anh, lọt vào trong ánh mắt anh.
Một năm.
Sau một năm, thế giới của anh sẽ lâm vào vùng tăm tối lần nữa.
Vậy anh sẽ đi làm chuyện không dám làm, một người hai bàn tay trắng không gì là không làm nổi, cũng không có gì có thể lo lắng.
“Cốc cốc.”
Bỗng nhiên có người gõ cửa.
Mộ Thiên Sơ quay đầu, một y tá tiêu chuẩn của Italy đứng ở ngoài cửa ra vào, khẽ gật đầu với bọn họ, nói: “ Mộ tiên sinh, có một phu nhân muốn gặp ngài.”
Phu nhân. (nữ sĩ)
Sắc mặt Mộ Thiên Sơ lạnh lùng.
...
Sau buổi lễ đính hôn, Cung Âu lại không bị ảnh hưởng hay là nhận một số lời ác,liên lụy trị giá N. E không được ổn định, nhưng ngay cả như vậy, nó vẫn đứng vị trí thứ nhất thế giới.
Vị trí này không thể dao động.
Từ đó về sau, mọi người tăng thêm định nghĩa về Cung Âu—— điên cuồng.
Gần như tất cả mọi người đều biết Cung Âu yêu Thời Tiểu Niệm bao nhiêu, trên Offical Website còn treo ảnh chụp hai người lâu dài; chỉ cần hoạt động tham dự, ánh mắt Cung Âu đều ở trên người của Thời Tiểu Niệm; anh sẽ giống như một người đàn ông bình thường theo Thời Tiểu Niệm dạo phố.
Trong một lễ trao giải quốc tế, Cung Âu nhận được giải thưởng lĩnh vực khoa học kỹ thuật cao trên toàn thế giới, nhưng trước khi lĩnh thưởng Cung Âu lại biến mất ở trên ghế khách quý.
Sau đó, có ký giả phỏng vấn Cung Âu, vì sao trong lễ trao giải không chờ đợi tới công bố giải thưởng, có phải lo lắng không thể nhận được giải thưởng hay không.
Cung Âu nói một câu hời hợt: “Quá muộn, tôi lo lắng vị hôn thê của tôi không đắp kín chăn, cho nên tôi trở về.”
Sau khi nghe thấy cái này, toàn thế giới gần như hiểu ra vì sao người đàn ông này lại hủy hôn ở trước mặt mọi người.
Anh quá yêu Thời Tiểu Niệm, yêu giống như người điên.