Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 855: Chương 855: Chương 447: Nước Ý chào đón chúng ta 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn lại, chỉ thây Cung Âu từ bên ngoài đi vào, trên người còn phảng phất chút bụi đường, một cặp mắt đen nhìn như không nhìn đang hướng về bọn họ, gương mặt không chút biểu cảm, một người làm nữ thay anh cởi áo khoác ngoài ra.

“Anh về rồi.” Thời Tiểu Niệm cười nói: “Không phải chỉ là cuộc nói chuyện bình thường sao, sao lại trễ như vậy?”

“Một đám lão già lôi ra một danh sách dài dòng, phiền chết.”

Cung Âu nghĩ tới cuộc họp vừa rồi nặng nề chau mày, mặt không vui, anh một tay giơ lên.

Phong Đức im lặng lui xuống.

Bếp lửa cháy vô cùng to, phát ra tiếng lép bép.

Cung Âu đẩy Thởi Tiểu Niệm sát vào cây cột, cúi đầu hôn lên môi cô, cuộc nói chuyện chán ngắt vừa rồi làm anh nhớ đến đôi môi cô vô cùng, ngón tay thon dài luồn vào tóc cô, một tay ôm chằm ngang thắt lưng cô, tay luồn vào áo cô.

“Chuyện của hai người tại sao lại hỏi quản gia, gan to nhỉ?”

Cung Âu buông môi cô ra hỏi, giọng âm ách, bóp eo cô một cái.

Thân thể cô run lên, cô bị bóp một cái thót vía, mỗi lần anh ghen đều không kiềm chế.

“Không có, em muốn anh ngạc nhiên thôi a.”

Thời Tiểu Niệm tựa lưng vào cột nói, cố gẳng tỏ ra bình thường nhất.

“Cùng anh vui vẻ một trận, chính là điều ngạc nhiên tốt nhất.” Vừa nói, Cung Âu ngậm lấy môi cô dùng sức hôn không ngừng, cái lưỡi tham lam lướt trên đôi môi mềm mại của cô, sau đó đi sâu vào miệng cô như muốn lấy hết mùi hương của cô, cô cũng cùng anh điên cuồng, triền miên không rời.

Lửa hôn rạo rực bùng cháy như đốt nóng cả không khí xung quanh.

Thời Tiểu Niệm bị anh hôn đến cơ thể nhũn ra, hai tay trên người Cung Âu không còn sức buông thõng, Cung Âu ôm chằm lấy cô vào lòng.

Không biết bao nhiêu phút trôi qua, Cung Âu mới buông cô ra, ngắm nhìn biểu cảm trên mặt cô, ánh mắt say mê, gương mặt ửng đỏ nhẹ mỉm cười.

Mặt cô bình thường sẽ rất đỏ.

Nhưng hôm nay lại trắng bệch.

Cung Âu bất mãn cau mày, như chợt nghĩ ra điều gì, đưa tay vén áo cô lên, Thời Tiểu Niệm không kịp ngăn lại.

Cái eo trắng trẻo nhỏ nhắn của cô để lộ ra, bên dưới hông là một vết sâu đậm màu.

Cung Âu đau xót, đó là vì anh vừa mới véo eo cô.

“Anh bóp mạnh vậy sao?”

Cung Âu lên tiếng, giọng nói có chút khô khốc, không thoải mái.

“Không có, là do em vô tình bị đụng vào đây thôi.” Thời Tiểu Niệm vì anh mà nói xạo.

“…”

Ánh mắt Cung Âu đen lại nhìn cô, sắc mặt càng khó coi, anh ôm cô vào lòng đi đến ghế sa lon, để cô nằm trên người anh, nhíu mắt kiểm tra nơi cô bị véo, sắc mặt càng không dễ chịu “Tại sao em không nói?”

Anh véo mạnh như vậy, cô một tiếng cũng không kêu.

“Thật không đau, em không có cảm giác được.”

Thời Tiểu Niệm lạnh nhạt nói, bị anh ôm vào lòng.

“Nói bậy!” Cung Âu hung hãn trợn mắt nhìn cô, đưa tay xoa xoa eo cô, nhẹ nhàng.

Bàn tay anh nóng bỏng đến mức cả vùng da cô đều nóng lên, cô cũng không còn cảm thấy đau nữa.

Sắc mặt cô dần tươi tắn hơn, cả người tựa vào ngực anh mặc cho anh xoa xoa, cô nhắm mắt thư giãn.

Cung Âu tựa cằm lên đầu cô, giọng ấm áp: “Anh gần đây hơi mạng tay, phải không.”

Anh ăn năng.

Thời Tiểu Niệm cơ thể hơi căng lên, nhẹ giọng nói: “Không nhớ, đừng nghĩ bậy.”

“Sau này sẽ không vậy nữa!”

Anh hướng cô gật đầu.

Nhưng anh quên, mỗi lần anh ghen, ít hoặc nhiều đều làm tổn thương cô, hoặc là bóp cánh tay cô thật mạnh, hoặc là nắm chặt bàn tay cô, những điều này đều là hành động vô thức của anh, bởi vì ghen tuông, trong lòng điên cuồng mà bộc phát.

“Em thật không sao mà.” Thời Tiểu Niệm mở mắt ra, nhìn anh, ngẩng đầu lên hôn một cái vào môi anh: “Đi thôi, em đi nấu bữa tối.”

“Em chưa ăn?”

Tay anh vẫn còn xoa xoa eo cô.

“Chưa, chờ anh.”

Thời Tiểu Niệm nói.

“Bây giờ là mấy giờ rồi, chờ anh làm gì, có đói không?” Cung Âu nhíu mày hỏi, đưa tay vào áo xoa bụng cô.

“Chờ anh, không đói chút nào.”

Thời Tiểu Niệm cười nói, từ trên ngực Cung Âu ngồi dậy, liền bị Cung Âu ôm một cái vào lòng, Cung Âu ôm cô ra khỏi phòng khách, đi về phòng ăn.

Người hầu nữ dọn lên một bàn ăn nóng hỏi, theo thói quen đem thức ăn đến trước mặt Cung Âu.

Thời Tiểu Niệm ngồi đối diện Cung Âu, cầm đũa lên, nhìn Cung Âu một cái: “Lần này Cung Tổng giám đốc có thể cho em ăn mấy món đây?”

Cô và Cung Âu mỗi lần ăn cơm đều không giống nhau.

Cung Âu ăn thức ăn cô làm, cô ăn thức ăn người làm nấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.