Có lúc cô cũng thử chút thức ăn mình nấu, cô không cùng khẩu vị của Cung Âu.
Cung Âu sâu sắc nhìn cô một cái, sau đó kéo bàn thức ăn đến trước mặt cô, suy nghĩ một chút, lại đẩy một món qua, sau đó miễn cưỡng đẩy nồi canh qua.
Thời Tiểu Niệm nhìn dáng vẻ buồn cười của anh cố nhịn cười.
“Cười cái gì, cảm thấy anh hẹp hòi sao?” Cung Âu vẻ mặt không vui hỏi, cuối cùng toàn bộ món ăn bị đẩy ra giữa bàn, trong mắt tựa như đem toàn bộ cho cô tất vậy.
Thời Tiểu Niệm cầm đũa đặt lên môi, đưa mắt nhìn một bàn thức ăn hỏi: “Chịu như vậy sao?”
Hôm nay đột nhiên hào phóng.
“Em hôm nay chờ anh không ăn cơm tối.” Cung Âu hắng giọng một cái, nói: “Mỗi phần em đều có thể ăn… một phần sáu.”
Vừa nói, Cung Âu vừa cầm đũa lên phân chia thức ăn như đã định, chính xác một phần sáu.
“…”
Thời Tiểu Niệm bật cười.
“Phong Đức!” Cung Âu cất giọng, gọi Phong Đức vào: “Gọi đầu bếp làm mấy món Thời Tiểu Niệm thích ăn.”
“Dạ, thiếu gia.” Phong Đức gật đầu rời đi.
Cung Âu nhìn Thời Tiểu Niệm, tròng mắt đen thâm thúy: “Ăn đi, đừng để đói bụng, chờ đầu bếp nấu xong ăn tiếp.”
“…”
Được rồi, vẫn là hẹp hòi.
Thời Tiểu Niệm cắn đũa một cái, đưa đũa gắp thức ăn, đôi mắt ôn nhu nhìn người đàn ông trước mặt, anh vẫn ăn rất chuyên tâm.
Cô hỏi: “Cung Âu, sinh nhật anh muốn quà gì?”
Vì quà sinh nhật cho cô anh đã rất nhức đầu, chưa nghĩ ra được sẽ tặng gì.
“Em.”
Cung Âu không chút nghĩ ngơi nói.
“…”
“Trên giường em.” Cung Âu bổ sung thêm một câu, đôi mắt liếc cô từ trên xuống dưới một cái: “Có phải em thừa dịp sinh nhật em bồi dưỡng anh thật tốt, sau đó ăn hiếp anh?”
Thời Tiểu Niệm nhai nhai thức ăn trong miệng, im lặng không nói, “Nói nghiêm túc, em thật không muốn gì đặc biệt sao.”
“Em, em, em, trừ em ra anh không muốn cái gì khác.” Cung Âu câm nín: “Những thứ khác đều bình thường.”
“Được rồi.”
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ nói, xem ra, đêm đó, cô sẽ không khỏi bị hành hạ cả đêm.
Cung Âu tiếp tục chuyên tâm ăn uống, bỗng nhiên nói: “Chờ khi ba mẹ em đến, sẽ để mọi người ở lại một thời gian.”
Ở lại một thời gian.
Thời Tiểu Niệm có chút bất ngờ nhìn anh, ánh mắt sáng lên, sau đó nói, “Em và mẹ có nói chuyện qua điện thoại, bà nói Thời gia gần đây có nhiều chuyện xảy ra, ba có thể không đến được, cho nên…”
“Cho nên chỉ có một mình bà đến?”
Cung Âu hỏi.
“Mẹ đi một mình ba không yên tâm, cho nên có thể sẽ đi cùng Thiên Sơ.” Thời Tiểu Niệm giọng nhẹ đi.
Cung Âu vẫn nghe được, tay cầm đũa căng thẳng, ánh mắt nhất thời lạnh lẽo, ngước mắt nhìn trừng trừng cô.
Thời Tiểu Niệm dè dặt nhìn anh.
Cô biết bệnh tình Cung Âu nặng hơn trước, nên người cũng nhạy cảm hơn, cho nên, từ lần sau khi chia tay, cô căn bản không dám nhắc đến Mộ Thiên Sơ, thậm chí ngay cả khi nói chuyện điện thoại với Thời gia, cô nói cũng không dám nói, chính vì sợ Cung Âu nghe thấy.
Nét mặt cô có chút sợ hãi.
Khoảng thời gian này cô đều thuận theo anh, cơ hồ anh nói một đều nghe một, rất sợ anh không vừa ý.
“Anh ta có thể đến, nhưng anh sẽ không gửi thư mời cho anh ta.”
Cung Âu lạnh lùng thốt ra.
Thời Tiểu Niệm nhìn về phía anh, biết ý anh thế nào, gật đầu một cái.
Anh để Mộ Thiên Sơ đến là đã có chút nhân nhượng cô, vậy cũng tốt.
Trên bàn ăn, Thời Tiểu Niệm gắp đầy một chén thức ăn, Cung Âu vẫn ngồi ở đó ăn, vừa ăn vừa suy nghĩ một chút.
“Cũng không được! Anh ta mà đến hai người có thể gặp nhau!”
Cung Âu vỗ đũa lên bàn, không kiềm chế bản thân mình phải hào phóng nữa.
Thời Tiểu Niệm chớp mắt, Cung Âu đối với Mộ Thiên Sơ chỉ hận không giết được, Mộ Thiên Sơ tói, nói không chừng lần sinh nhật này sẽ xảy ra chuyện lớn.
Thời Tiểu Niệm cô gắng nở ra một nụ cười: “Vậy thì chờ lần sau ba em rãnh rỗi, ba và mẹ cùng nhau đến đây.”
Không có người đi cùng không yên tâm được. Ba chỉ lo cho mẹ.
“Vậy mình đi Ý để đón mẹ em.”
Cung Âu nói, từng chữ rõ ràng.
“Đi Ý?” Thời Tiểu Niệm sững sốt một chút, từng nghe đi đón người, chưa từng nghe đích thân ra nước ngoài đón người.
“Ừ!” Cung Âu xác nhận: “Ba em ở cùng một chỗ với người kia sẽ bất hòa, chúng ta đi đón bà, sau đó đưa bà về, như vậy không cần anh ta nữa!”