Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Cung Âu bản tính luôn cố chấp, muốn đi liền bắt cô đi ngay, không một chút do dự.
Hội nghị, để sau đi.
Nói chuyện, để sau đi.
Tình cảm, cũng để sau rồi tính.
Buổi sáng ở Ý thời tiết mát dịu, không quá lạnh.
Tiểu Niệm mặc một chiếc áo khoác màu tím nhạt, đeo kính râm kiểu phi công, mái tóc dài bị gió thổi tung có chút rối bời, Cung Âu đi phía sau cô, nhìn thấy thắt lưng buộc ngang vòng eo bé nhỏ vô cùng dễ thương liền đi đến vòng tay qua eo ôm lấy cô.
“Chúng ta đã đến Italy rồi sao?”
Thời Tiểu Niệm chân dứng trên đất mà trong lòng còn không dám tin.
Sao có thể tuỳ ý nói đi Italy là đi ngay được chứ.
“Đã đến nơi rồi.”
Cung Âu nói, từ sau ôm chặt lấy cô, cơ thể ghì chặt vào lưng cô, tựa đầu lên vai cô, chiếc kính râm màu lam to bản cũng không thể che lắp được nét hạnh phúc ngời ngời trên gương mặt anh, phía xa xa là bầu trời xanh thẳm nhưng trong mắt anh chỉ còn mỗi gương mặt Tiểu Niệm.
Sự tồn tại của nàng làm cho mọi thứ đều lưu mờ.
“Ừm.” Tiểu Niệm gật đầu, nói: “Em gọi điện thoại cho mẹ, để mẹ cho người đến đón chúng ta.”
Lần này, cô và anh đến đây chỉ mang theo vài vệ sĩ thôi.
Ngay cả người hầu cũng để ở nhà.
Vội vàng mà đi.
“Không cần.”
Cung Âu đưa bàn tay lên giữ không trung, búng tay tách một cái.
Lập tức, mấy chiếc Rolls-Royce dừng ngay trước mặt họ, một người đàn ông mặc âu phục bước ra từ ghế lái, cung kính đứng cúi đầu trước mặt cô: “Cung tiên sinh, Thời tiểu thư.”
“Anh đã chuẩn bị xe ư.?”
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên.
“Chúng ta tự đi.” Cung Âu ngày càng giống đứa trẻ bám lấy Tiểu Niệm không rời, đến đi cũng không buông cô ra, ôm chặt lấy cô.
“Anh tự nhiên đến Ý còn mang cả xe theo?”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn về phía anh.
“Kỳ lạ lắm sao?”
Cung Âu nhìn nàng một cái.
“Rất kỳ lạ.” Thời Tiểu Niệm gật đầu khẳng định.
“Anh có tiền! Đi thôi!” Cung Âu vẫn ôm lấy cô cùng đi tới.
Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu nhìn lên trời: “Mặc dù ở Ý đang là thời tiết của tháng ba nhưng vẫn chưa phải là mùa du lịch, không có nhiều tour du lịch để chúng ta đi.”
“Anh mang em đến đây là để nghỉ ngơi!”
Cung Âu nâng gương mặt cô lên, hôn nhẹ lên trán một cái, sau đó tiếp tục dắt cô đi tới.
Nước Ý trong mắt Thời Tiểu Niệm là một nơi cực kỳ lãng mạn, mang nét cổ kính của một quốc gia Châu Âu, bởi vì nơi này có rất nhiều hoạ sĩ nổi tiếng mà cô ngưỡng mộ, không những thế, kiến trúc nơi đây còn khiến cô mê đắm.
Lần trước nếu không phải sức khoẻ và tâm trạng không tốt, thì cô đã thoả sức vui chơi mua sắm ở đây rồi.
Đọc được ý nghĩ của cô, Cung Âu đưa cô đi dạo chung quanh thành phố, mỗi một nơi kiến trúc đều khác nhau, mỗi nơi mỗi chỗ đều mang một vẻ cổ kính lãng mạn mê người.
Cung Âu không biết từ đâu lấy ra một cái máy ảnh, đột nhiên bấm một cái chụp lại ảnh cô.
Xe đang đi vòng qua đài cầu nguyện đến phòng triển lãm, Thời Tiểu Niệm thỉnh thoảng nghe được âm thanh náo nhiệt, vừa ngoảnh đầu đã đến trước cổng phòng triển lãm.
Sao lại có thể đẹp đến như vậy.
Ở nơi đây đa sắc tộc, Thời Tiểu Niệm cảm thấy thoải mái vô cùng. Khi ở đây, cô cùng anh sẽ giống như bao cặp tình nhân bình thường.
“Woaa, một cô gái đông phương xinh đẹp.”
Một người đàn ông trung niên bán kem mặc một bộ đồ như của bộ tộc Hồ ở Trung Hoa trao cho cô một cành hoa và khen ngợi.
Đây chỉ là một cách chào khách khôn khéo của ông, khách hàng vui vẻ ông cũng được lợi.
Nhưng lại bị Cung Âu cầm một cây kem cao 30 centimet đập thẳng vô mặt, bộ râu của ông ấy nhanh chóng chuyển thành một màu trắng, giống như ông già nô en vậy, ông chủ giận dữ cầm xẻng muốn đánh anh.
Cung Âu ngược lại không hề để ý, Thời Tiểu Niệm cầm tay anh bỏ chạy.
Nếu không có tài xế là người địa phương bọn họ đã không thể chạy thoát, Thời Tiểu Niệm nghĩ, anh và cô hôm nay là đi dạo mà cũng không yên.
“Chạy cái gì.”
Cung Âu bất mãn nhìn cô.
“Rồng có mạnh cũng khổng thể đánh con rắn ngay trên đất của nó, anh còn không hiểu ư, sẽ bị giết chết à.” Thời Tiểu Niệm vừa cười vừa nói kéo tay anh đi. “Hơn nữa, em thấy đối với loại người này bỏ chạy là tốt hơn.”
“…”
Sắc mặt Cung Âu không đổi nhìn trừng trừng cô, sau đó nắm lấy tay cô chạy như bay về phía trước.
Thời Tiểu Niệm bị anh siết tay chạy như điên cuồng, thở hồng hộc, chạy nhanh như vậy liền khiến toàn bộ buồn phiền tan biến.