Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 858: Chương 858: Chương 448: Dạo Chơi Trên Phố Italy 2




“Cung Âu, bóng bay.”

Thời Tiểu Niệm chỉ về phía quảng trường, Có một anh hề trên tay cầm rất nhiều bong bóng đầy màu sắc. Rất đẹp mắt.

Cung Âu liếc cô một cái, mặt cau có, Thời Tiểu Niệm nhìn anh đầy mong đợi.

“Không mua!”

Cung Âu quả quyết cự tuyệt.

“Em cảm thấy rất lãng mạn, Cung Âu.” Ánh mắt Thời Tiểu Niệm đầy khao khát, cô rất muốn chơi.

“…” Anh nhìn cô.

“…” Cô nhìn anh.

“Thật không biết em sao có thể trở thành một cô gái ngoan được!”

Cung Âu trợn mắt lên nhìn cô, cô chớp mắt nhìn anh, đấu tranh qua ánh mắt, sau đó anh kéo cô chạy đi.

Thời Tiểu Niệm chạy theo anh. Từ nơi này đến nơi khác.

Sau mười hai giờ, ở quãng trường bắt đầu thưa người, mọi người chỉ đang thong thả dạo mát.

Anh hề đứng ở một góc trên tay vẫn còn rất nhiều bong bóng, tay còn lại đưa lên miếng thổi tạo ra thanh âm vui vẻ muốn thu hút mọi người.

Cung Âu kéo cô đi đến, anh hung hãn xông vao anh hề, thừa lúc anh hề còn chưa kịp biết chuyện gì xảy ra liền giật lấy tất cả bóng bay trên tay anh.

Ăn trộm xong Cung Âu chạy như bay vụt đi.

Anh thản nhiên chạy như không phải người ăn trộm.

Anh từ nhỏ đã được nuôi lớn trong xa hoa, có cuồng vọng đi nữa cũng đều được đáp ứng, bây giờ lại trừng mắt ra mà đi cướp đồ thế này, thật là mất mặt.

Thời Tiểu Niệm cười sung sướng chạy theo anh, quay đầu lại nhìn chỉ thấy anh hề mặt đỏ bừng ngây ngốc đứng nhìn theo bọn họ, ngay cả đuổi theo cũng quên mất.

Quay lại chỗ đài cầu nguyện, Thời Tiểu Niệm móc ra một nắm tiền đồng ném vào đó.

Tiền này là vừa rồi có người mới đổi cho cô.

Một nắm tiền đồng bay như mưa rơi xuống, nước bắn tung toé.

Phía xa là dàn hợp ca, âm thanh rộn rã.

Rất nhiều người kinh ngạc đứng lại nhìn bọn họ, ánh mặt trời lấp lánh chiếu vào anh và cô soi bóng xuống đường, đôi tay vẫn nắm chặt khiến mọi người ngưỡng mộ.

“Xin lỗi.”

Một đám đàn ông mặc âu phục đi tới trước mặt anh hề, đưa cho anh số tiền đủ mua cả mười lần số bóng bay đó, sau đó liền quay đi.

Anh hề sững sờ đứng ngây ngốc, tiền cầm trên tay mà còn không biết chuyện gì đang xảy ra.

“Chạy hết nổi rồi. Chạy hết nổi rồi.”

Thời Tiểu Niệm thở hồng hộc kêu, dừng lại trước hàng rào bên hồ, hai tay chống lên gối hớp từng ngụm từng ngụm không khí.

Khi ngẩng đầu lên chỉ thấy Cung Âu mặt tối sầm, trên tay vẫn còn cầm một đống bong bóng, cô bật cười: “Cứ vui vẻ chơi đi, Cung Âu.”

“Vui cái quỷ.”

Cung Âu hung hãn trừng cô một cái, đưa tay véo má cô một cái: “Đứa con nít như em mà cơ thể lại là một cô gái, thật đúng là hiếm có.”

Cô cảm thấy vui trong lòng.

Nếu như người khác nhận ra anh, lại là một tin mới, ăn trộm rồi cũng không thừa nhận.

“Em cũng cảm thấy vậy.” Thời Tiểu Niệm cười cười nói: “Ngày trước, lúc không vui, em liền chạy đi vẽ bậy lên tường nhà người khác, khi đó còn muốn học làm đứa con gái hư hỏng, có một thời gian đều hướng đến làm đứa con gái hư hỏng, sau đó thì…”

Đang nói, chợt Thời Tiểu Niệm cảm thấy có điều gì liền lặng thinh.

“Sau đó thì sao?”

Cung Âu đem bong bóng đưa cho cô.

Thời Tiểu Niệm cầm toàn bộ bong bóng, ngửa đầu lên nhìn những màu sắc rực rỡ kia, nói: “Không có gì.”

Đứng bên hàng rào phía trước mặt hồ, Cung Âu kéo nàng ôm vào ngực, híp đôi mắt lườm cô.

“Thật không có gì.”

Thời Tiểu Niệm liếc nhìn hướng khác tránh ánh mắt của anh.

“Sau đó thì sao?” Cung Âu dùng cánh tay siết chặc cô, muốn bức cô phải nói ra, đột nhiên giống như vừa nghĩ ra được điều gì, anh trừng trừng mắt nhìn cô: “Là bởi vì Mộ Thiên Sơ?”

Mẹ nó.

Lại là người đàn ông kia.

Thời Tiểu Niệm khi vừa lớn lên đều cùng người đàn ông kia vượt qua.

“Cũng không hẳn là vì anh ta, chính là khoản thời gian quen biết anh ta, đó cũng là thời thanh xuân của một cô gái.” Bị đoán được tâm ý, Thời Tiểu Niệm không thể làm gì khác hơn là thẳng thắn thừa nhận.

Vừa nói xong, cơ thể cô liền bị Cung Âu xiết chặt.

Cung Âu sắc mặt càng khó coi, hơi thở nặng nề, đôi con ngươi dao động.

Thời Tiểu Niệm bị siết đến đau, không dám lên tiếng, cúi đầu yên lặng chịu đựng, Cung Âu mắt càng trợn to nhìn cô, đột nhiên ý thức được cô đau, vội vàng buông cô ra, nhìn cô chằm chằm.

“Bị đau?”

Thời Tiểu Niệm chớp mắt, hít một hơi thật sâu, ngước mặt nhìn khuôn mặt hoàn mỹ của anh: “Lêu…..” một cái cười phá lên như không có chuyện gì.

“Em cười cái gì? Không đau sao?”

Cung Âu chau mày, xoa xoa cánh tay cô.

“Anh ghen thật đáng yêu. Thì ra có người đang ăn giấm chua. Ở Ý ăn quả giấm chua, có phải mùi vị rất đắc biệt không?”

“…”

Cung Âu đánh một cái lên trán cô, kéo cô vào lòng ngực, giọng trầm trầm từ tốn: “Thật không đau sao?”

Anh không bị đánh lạc hướng.

“Không đau.”

Thời Tiểu Niệm rút trong ngực anh lắc đầu một cái.

“Anh không cố ý.”

Cung Âu thấp giọng nói, có phần áy náy, anh không quan tâm bản thân mình phát hỏa, nhưng anh không muốn mình mất tự chủ với cô.

“Em không đau, anh không cần để tâm.” Thời Tiểu Niệm nở nụ cười rạng rỡ, buông nắm tay ra.

Tất cả bong bóng đều bay lên bầu trời, thu hút sự chú ý của Cung Âu.

Bong bóng bay khắp nơi trên bầu trời.

Giống như vẽ lên trời một cái cầu vồng.

Co tiếng trẻ con reo lên, Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một cô bé thắt bím tóc đuôi ngựa đứng nhìn bóng bóng đang bay lên, phía xa xa có bóng một người phụ nữ mảnh mai mở cửa ngồi vào trong xe.

“…”

Thời Tiểu Niệm hoảng hốt quay người nhìn, muốn nhìn cho rõ nhưng người đó đã vào xe và rời đi.

Tại sao lại là cô ta?

Không thể nào.

Cô ta khổng thể nào ở đây được.

“Thế nào?” Thời Tiểu Niệm lắc đầu một cái, bỗng nhiên không còn hứng thú đi dạo, cô nhìn Cung Âu nói: “Em mệt rồi, đi thôi, chúng ta đi đón mẹ, bà đang ở nhà chờ chúng ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.