Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Thời Tiểu Niệm và Cung Âu ngồi trực thăng đến một quần đảo cát trắng xóa.
Trực thăng đang lượn vòng vòng trên bầu trời tìm nơi hạ cánh, Cung Âu chớp mắt ngắm nhìn, ngồi nơi đây nhìn xuống quần đảo vô cùng nguy nga, kiến trưc trên đảo lấy tông màu trắng làm chủ đạo, cả cánh rừng đều được thiết kế theo một tổng thể nhất định, bên ngoài còn có tường thành bao bọc, toàn bộ tạo nên một tổng thể thống nhất, vô cùng rực rỡ như của hoàng gia.
Cung Âu quay đầu nhìn Thời Tiểu Niệm.
“Nhìn em để làm gì?” Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Không tệ nha, Tiểu thư nhà giàu.”
Cung Âu nhìn cô từ trên xuống dưới.
Thời Tiểu Niệm bối rối, sau đó liền cảm thấy tức tối bất bình: “Đây chính là quần đảo, ý của anh chính là tài sản riêng?”
Mặc dù công cũng không biết chính xác Thời gia làm cái gì, có bao nhiêu thế lực, bao nhiêu tài lực, nhưng có thể có được quần đảo cát trắng như vậy, không thể nào chỉ là một chủ vườn nhỏ.”
“Em thích quần đảo? Anh mua cho em mười cái.”
Thời Tiểu Niệm nổi đóa: “Anh không phải nói có nhiều tiền sao, ngay cả buổi lễ đính hôn cũng hà tiện.”
Anh còn nói cô phá của, thật là, buổi lễ đính hôn không phải là cô yêu cầu làm quá hoành tráng, nhưng cũng đâu phải là lỗi của cô.
“Aaaa, đúng rồi. “ Cung Âu bừng tỉnh, nhìu mày, mặt đầy tà khí: “Quên là gia sản anh đã bị ai đó ăn sạch rồi.”
“…” Thời Tiểu Niệm định đưa tay đánh anh.
Ai ăn sạch anh ta, trước trước sau sau cô đều không chủ động lấy tiền của anh, ngay cả tiền mua đồ lót đều là cô tự mình bỏ tiền ra mua.
Phi cơ vừa đáp xuống đất, vài người đàn ông mặc đồng phục đến đón, cung kính nhìn hai người cúi đầu: “Đại tiểu thư, Cung tiên sinh, hai người đến rồi, xin mời bên này.”
Vừa tiến vào, trước tầm mắt là bức tường thành cao, sạch đến không còn một hạt bụi, nhưng nét cũ kỹ cổ kính vẫn còn.
Phía trước trồng toàn những loại cây quý hiếm.
Thời Tiểu Niệm đưa mắt về phía Cung Âu, Cung Âu ánh mắt nhàn nhạt nhìn lướt qua chung quanh, trong mắt không thấy gì quá đẹp nhưng cũng không phải là bình thường.
“Chúng ta đi bộ một chút đi, không ngồi xe nữa.”
Thời Tiểu Niệm không muốn ngồi xe, kéo cánh tay anh đi vào, thấy Cung Âu vẫn đang quan sát chung quanh, liền mở miệng: “Anh đang nhìn gì vậy? Không phải đang so sánh với hoàng cung của anh ở nước Anh chứ?”
“Không có gì để so sánh, cha coi trọng bề ngoài, xây dựng theo kiểu thiên nhiên không giống với nơi lộng lẫy này.” Cung Âu nói, dấu giày da dẫm lên viên đá trên tường, đạp vài dấu lên bức tường xanh rêu.
Hai người từ từ đi vào, dọc theo hai bên đường trồng các loại thảo mộc kỳ lạ, đường nhỏ nhưng lại quanh co um tùm, bị cây cỏ che lấp.
“Anh đừng nhìn.” Thời Tiểu Niệm đưa tay ra trước mặt anh quơ quơ.
“Tại sao?” Cung Âu hạ mắt nhìn về phía cô.
“Bởi vì anh nhìn cái gì, em đều cảm thấy trong lòng anh đang nghĩ, Nhà giàu ở vườn, Nhà giàu mới nổi.” Thời Tiểu Niệm nói.
Cung Âu cong môi, ngón tay thon dài vạch lá chọn một bông hoa, bẻ một cành hoa đưa đến trước mặt cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, môi mỏng mím lại, giọng tràn đầy lôi cuốn “Xin hỏi Nhà giàu tiểu thư, có bằng lòng cho tôi xin làm công không?”
Thời Tiểu Niệm bị chọc cười, sau đó liền đứng thẳng lưng lên thu lại nụ cười, nhận lấy hoa tươi, tỏ vẻ nghiêm nghị: “Vô cùng vinh hạnh.”
“Ừ, tôi cũng cảm thấy tiểu thư thật vinh hạnh.” Cung Âu gật đầu.
Thời Tiểu Niệm cười, vừa quay đầu, chỉ thấy một nhóm người lặng lẽ đi theo sau họ, đang cúi đầu mỉm cười, lẽ phép không quấy rầy họ.
“Đi thôi.” Thời Tiểu Niệm kéo Cung Âu đi vào, đi tới trước một tòa nhà cao.
Từ Băng Tâm đã đứng ở đó chờ, bà mặc một bộ váy dài ôm sát người, đứng dưới gốc cây lớn, thấy bọn họ đến Từ Băng Tâm lập tức ra đón: “Tiểu Niệm”. Thời Tiểu Niệm buông tay Cung Âu ra, chạy đến ôm Từ Băng Tâm vào lòng.
Từ Băng Tâm hôn lên mặt cô than thiết, dường như rất nhớ nhung: “Sau khi về đây, mẹ luôn nhớ con.”
“Con cũng vậy, mẹ.” Thời Tiểu Niệm cười nói, buông Từ Băng Tâm ra.
Từ Băng Tâm chuyển mắt nhìn về phía Cung Âu, Cung Âu vẫn nguyễn nguyên ở đó, hướng về phía bà gật đầu: “Bác gái.”
“Cung tiên sinh bận rộn như vậy vẫn đặc biệt tới đây tiếp ta, ta quả thực áy náy.” Từ Băng Tâm nói nhìn về phía Cung Âu trong ánh mắt đầy tán thưởng: “Vào, vào trong đi, gió bụi cũng mệt rồi.”
Thời Tiểu Niệm bị Từ Băng Tâm kéo vào. Cung Âu nhất thời nhìn xuống bàn tay mình, không ai nắm tay anh vào, nhất thời có cảm giác bị bỏ rơi.
Anh mặt lạnh lẽo đi vào. Ba người ngồi trong phòng khách, Từ Băng Tâm tự mình pha cà phê cho anh và cô, Cung Âu vẫn nhìn chằm chằm Thời Tiểu Niệm, tỏ ý nói chuyện với cô.