Thời Tiểu Niệm bị Cung Âu nhìn đến da cũng tê dại, liền hướng nhìn Từ Băng Tâm nói: “Mẹ, cha đâu?”
“Ông ấy gần đây rất bận, một tuần lễ cũng khi cũng gặp được mặt,” Từ Băng Tâm đứng ở máy xay cà phê, xoay người đi về phía bọn họ: “Ta bảo hôm nay các con đến, ông ấy cũng đi không nói khi nào sẽ về.”
“Xem ra lần này con không gặp được cha rồi.” Thời Tiểu Niệm nói, cầm trên tay một dĩa trái cây đưa cho Cung Âu, miệng nói: “Vậy mẹ thu dọn hành lý đi, tối nay chúng ta sẽ đi.”
“Đã thu dọn rồi, Cung tiên sinh bận rộn, ta sẽ không để các con phải chờ.” Từ Băng Tâm mỉm cười nói.
Đang nói chuyện, từ bên ngoài có một người bưng một món quà đi vào. Đồ trang sức quý giá, đồ ăn ngon bổ dưỡng đều có đủ.
“Cung tiên sinh quá khách khí.” Từ Băng Tâm hướng về phía Cung Âu gật đầu một cái. “Chẳng qua là một chút tâm ý mà thôi.” Cung Âu nhàn nhạt nói, Thời Tiểu Niệm đi về bên kia ngồi, không dám ở trước mặt Từ Băng Tâm đùa giỡn, dùng chân vẽ vẽ dưới chân.
“…” Thời Tiểu Niệm không nói, tay đè lên đầu gối anh, kết quả bị Cung Âu lập tức cầm tay. Mười ngón tay đan vào nhau. Cùng Từ Băng Tâm nói chuyện đính hôn đến chuyện trong nhà, Từ Băng Tâm vừa trò chuyện vừa nấu bữa tối.
“Anh muốn đi xem phòng ngủ ngày trước của em.” Cung Âu kề tai Thời Tiểu Niệm nói nhỏ.
“Ở trên lầu.” Thời Tiểu Niệm bưng ly cà phê đứng lên, dẫn Cung Âu lên lầu: “Sau khi tìm được ba mẹ, em về ở nơi đây cho đến giờ.”
Thời Tiểu Niệm đứng trước một cánh cửa hình vòm tròn, hớp một ngụm cà phê.
Cung Âu đẩy cửa phòng bước vào, rất sạch sẽ, khoảng chừng tám mươi mét vuông, trang trí mang đậm chất nữ tính, nhìn sơ có thể thấy, một chiếc ghế sa lon lớn bằng vải bố đặt ngẫu nhiên, một giá giác chi chít sách.
“Đây không phải là phong cách của em.” Cung Âu trầm thấp nói. Anh bước qua cô đi vào bên trong cùng, đây như một nơi khác vậy, phong cách nhẹ nhành khoan khoái, không quá nữ tính.
“Là mẹ trang trí, bà rất có mắt thẩm mỹ.” Thời Tiểu Niệm cười nói, đặt ly café qua một bên, đi đến mở cửa sổ, không khí mát mẻ tràn vào phòng.
Cung Âu nhìn quanh bốn phía, đây chính là nơi cô ở ba tháng trước.
Anh đứng trước kệ sách, trầm thấp nói: “Sách này em chưa đọc.” Những quyển sách còn rất mới, như chỉ để trưng bày vậy, không hề có dấu vết sử dụng qua.
“Đúng vậy, em chưa đọc qua.” Thời Tiểu Niệm nói mà không quay đầu lại, đưa tay sửa sang rèm cửa sổ.
“Sao không đọc?” Nghe vậy, ánh mắt Thời Tiểu Niệm ảm đạm, xoay người nhìn về phía anh: “Lúc trước, sức khoẻ em không tốt lắm, một ngày thời gian ngủ còn nhiều hơn thức, nên cũng không thể đọc.”
Cung Âu quay đầu, ánh mắt sâu sắc nhìn cô, môi mỏng mím chặt, bàn tay nắm chặt.
“Chúng ta có phải là có thần giao cách cảm không, ba tháng đó, chúng ta một người dưỡng thương một người dưỡng bệnh.” Thời Tiểu Niệm nói cố tình để cho giọng mình thật tư nhiên.
“Kiểu thần giao cách cảm này, anh không thích.” Cung Âu lạnh lùng nói, tay năm chặt từ từ buông ra, dìu cô đi đến chiếc giường lớn, chiếc giường rất dễ thương với tấm chăn trắng sạch, chiếc giường có hình vương miện, Cung Âu đi đến bên giường ngã xuống, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng.
“Anh ngửi cái gì?” Thời Tiểu Niệm cười hỏi, nằm xuống kế bên anh, cùng anh cười nói, ngửa đầu nhìn lên trần nhà được điêu khắc tinh xảo.
“Ngửi mùi của em.”
“Làm gì còn mùi, em đã không ở đây bao lâu rồi, ở đây có chăng là mùi nắng sớm thôi.”Thời Tiểu Niệm cười nói. “Anh ngửi được.” Cung Âu nói.
“…” “Anh thật sự nghe được.” Cung Âu, đưa tay lên xoa xoa má cô, cảm nhận làn da ấm mịn, mềm mại.
Bàn tay anh rất lớn, ngón tay rất dài, áp tay lên gương mặt cô. Hai người cứ thế nằm lặng im. Mặc cho thời gian lặng lẽ trôi qua.
“Đại Tiểu Thư”. Bên ngoài có tiếng người nói.
Thời Tiểu Niệm từ trên giường ngồi dậy, liền bị một cánh tay ôm lại, Cung Âu nghiêng người sang ôm lấy cô. Bị anh ôm như vậy, cô không tài nào ngồi dậy được, chỉ có thể lên tiếng “Có chuyện gì?”
“Có khách đến, phu nhân bận trong bếp nấu ăn, cho tiểu nhân lên gọi tiểu thư xuống tiếp khách một chút.”
Khách? Thời Tiểu Niệm có chút ngạc nhiên, tuỳ tiện nói: “Cô mời khách ngồi trước, tôi sẽ xuống ngay.”
“Dạ, Đại tiểu thư.” Thời Tiểu Niệm vỗ vỗ cánh tay Cung Âu. “Anh nằm ở đây đi, em đi tiếp khách.”
“Sao em phải đi?” Cung Âu đầu gác lên đùi cô, bất mãn hỏi.
“Em cũng không biết. Mẹ không hay để em tiếp khách, thường sợ em mệt mỏi.” Thời Tiểu Niệm nói, trong lòng có chút không hiểu, nhưng mẹ để cô tiếp khách, chắc chắn có nguyên nhân.
“…” Cung Âu buông cô ra. Thời Tiểu Niệm đứng lên, nhưng vẫn chưa kịp đi, Cung Âu đã nhanh bước đi đến cửa, ánh mắt đong đưa bảo cô “Đi.”
“Anh cũng đi?” Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên.
“Ai biết khách kia có phải đàn ông không!” Cung Âu hừ lạnh một tiếng, chỉnh sửa quần áo một chút liền bước ra.