Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Người mắc bệnh rối loạn hoang tưởng thật sự là một con ma ghen tuông trong nhóm ma ghen tuông.
Thời Tiểu Niệm bất đắc dĩ mà cười cười, đi ra ngoài, trước khi đi cũng không quên mang theo tách cà phê.
Hai người từ trên cầu thang đi xuống, đi về phía cửa ngoài cầu thang, vừa ra, Thời Tiểu Niệm liền nhìn thấy một người quen.
Một người phụ nữ trẻ tuổi đứng giữa phòng khách, trên người mặc quần áo cao cấp theo phong cách châu Âu, tóc xoăn dài xõa trên vai, trên chiếc cổ trắng nõn mang sợi dây chuyền kim cương, gương mặt trái xoan, mắt to, vẻ ngoài đúng chuẩn mỹ nữ của Trung Quốc, rất xinh đẹp, chỉ là không giống như trước kia, không khoe khoang ra sự xinh đẹp, mà ngược lại khiêm tốn hơn rất nhiều.
Thời Địch.
Con gái ruột của nhà cha nuôi cô, đã từng là em gái của cô.
Thời Tiểu Niệm đứng ở bên đó, nụ cười trên môi đông cứng, cô đã quên, đã rất lâu cô cũng không gặp Thời Địch, thậm chí, đã rất lâu rất lâu rồi cô cũng không nghĩ đến người nào của nhà họ Thời.
Đối với nhà họ Thời, cô có sự oán giận rất sâu sắc.
“Ai thế?”
Cung Âu đi đến phía trước cô, anh mắt khinh thường mà liếc nhìn Thời Địch.
“Chị!” nghe thấy âm thanh, Thời Địch xoay mắt qua nhìn về phía bọn họ, trong mắt có chút vui mừng, lại có chút sợ hãi.
Chị!
Cung Âu cau mày.
“Hóa ra tôi không nhìn nhầm, hôm nay ở trên đường, tôi thực sự đã nhìn thấy cô!” Thời Tiểu Niệm lạnh lùng mà nói: “Sao cô lại ở đây?”
“Em...” Thời Địch đứng bên đó, nghe vậy do dự vài giây mới khẽ nói: “Chị, hiện tại em đang ở bên cạnh Thiên Sơ!”
Cô ta nói vô cùng nhỏ, mang theo chút sợ hãi.
Hoàn toàn không còn nói thẳng như trước kia.
“...”
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên, Thời Địch lại quay trở về bên cạnh Mộ Thiên Sơ rồi.
Cô nhìn về phía Cung Âu, Cung Âu nghe được tên Mộ Thiên Sơ nét mặt cũng không vui tiến về trước hai bước, hai mắt đen, lạnh lùng mà nhìn về phía Thời Địch, chế giễu nói: “Tôi nhớ rồi, cô là con hát kia!”
“...”
Thời Địch đứng ở đó, sắc mặt cứng đờ, Cung Âu đứng ở trước mặt cô ta, toàn thân tỏ ra khí lạnh, cả người cô ta đều không được tự nhiên.
Thời Địch cúi đầu càng thấp hơn: “Cung tiên sinh nói đùa rồi, tôi đã sớm không còn là diễn xuất nữa, đến lúc này vẫn không có công việc!”
Bị Cung Âu bắt rời khỏi nước, ba người của nhà bọn họ sống trong một đất nước xa lạ nghèo khổ, một ngày như bằng một năm.
Giọng của Thời Địch phát ra, Thời Tiểu Niệm cũng có chút nghi ngờ người phía trước có phải là vị “em gái” mà cô biết không?
Bộ dạng ngoan ngoãn của Thời Địch khiến cho Thời Tiểu Niệm cảm thấy xa lạ.
“Ừ, đúng rồi, tôi dặn bọn họ rồi, nhất định phải để cho ba người trong nhà các người sống như một con chó vậy!”
Cung Âu cười lạnh, giọng nói lạnh đến tận xương.
“...”
Nét mặt của Thời Địch trắng bệch, không nói được lời nào, để mặc cho Cung Âu xỉ nhục.
Thời Tiểu Niệm nhìn Thời Địch, nhíu mày, trong lòng có lời muốn hỏi, cuối cùng cũng chỉ lạnh nhạt mà nói một câu: “Cho là bây giờ cô ở bên cạnh Mộ Thiên Sơ, anh ấy cũng không ở bên này, cô đến đây làm gì?”
“Em nghe nói chị về rồi, mới đến!” Thời Địch yếu ớt nói, bước sang bên cạnh hai bước, tránh khỏi tầm mắt lạnh như băng của Cung Âu, ngước mắt nhìn Thời Tiểu Niệm: “Chị, em thật tự là thành tâm thành ý đến xin lỗi chị, khoảng thời gian này, em đã tự mình kiểm điểm lại, em biết nhà của chúng ta có rất nhiều lỗi với chị, cầu xin chị tha thứ cho em!”
“Xin lỗi?”
Thời Tiểu Niệm cho rằng mình đã ngh nhầm.
Thời Địch xin lỗi cô, làm sao mà có thể chứ?
“Chị, thật sự xin lỗi, trước kia em hại chị chịu nhiều đau khổ, thật sự xin lỗi, đều là em không đúng, sau này em cũng không như thế nữa!” Thời Địch nói, trong mắt toàn là nước mắt.
Thời Tiểu Niệm cũng không phải là một cô gái lên mười mà tin những lời như vậy, nghe vậy, cô chỉ cảm thấy có chút buồn cười.
“Là Mộ Thiên Sơ muốn cô đến xin lỗi?”
Cô hỏi.
Thực ra mà nói, vào lúc này, căn bản là cô không tin vào sự hối hận của Thời Địch.
“Không phải, là tự em đến!” Thời Địch nhìn cô, trong ánh mắt rõ ràng có sự áy náy: “Nếu không nói với chị một tiếng xin lỗi, em sẽ không thể sống tốt!”
Cung Âu hạ mắt nhìn Thời Địch, giống như xem một vở kịch, môi cong thành một độ cong đầy tà khí, đi về phía chiếc ghế sa lông, ngồi xuống, bắt chéo chân, điều chỉnh lại đồng hồ trên cổ tay, giọng đầy chán nản: “Xin lỗi cùng nói rồi, cô có thể cút rồi!”
Giọng nói của Cung Âu khiến Thời Địch phát run.