Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 862: Chương 862: Chương 450: Chị, chị tha thứ cho em nhé 2




Từ trước khi bắt đầu, Thời Địch đã sợ Cung Âu, người đàn ông này cho cô một phát súng, người đàn ông hủy hoại mọi thứ của cô.

Rất lâu, Thời Địch mới từ từ đi về phía Thời Tiểu Niệm, nước từ hốc mắt chảy xuống, xinh xắn, mỹ lệ, điềm đạm đáng yêu.

“...”

Thời Tiểu Niệm bưng tách cà phê đứng ở đó, không hiểu là cô ta đang muốn làm gì, nhưng cũng không lui lại.

Thời Địch tiếp tục đi về phía cô, đi thẳng đến trước mặt cô.

“Phịch!”

Đột nhiên Thời Địch quỳ xuống trước mặt cô, hai đầu gối chạm đất.

“Haha!”

Cung Âu cười thành tiếng, vẫn nhàn rồi mà ngồi ở đó xem kịch.

Khi Thời Địch quỳ xuống, chạm phải tay của Thời Tiểu Niệm, Thời Tiểu Niệm bưng tách cà phê trên tay, cứ như thế, tách cà phê còn hơn phân nữa cứ như thế mà đổ lên đầu của Thời Địch.

Thời Địch quỳ trên sàn.

Cà phê đổ trên đầu Thời Địch, chảy xuống gương mặt xinh xắn của cô ta.

Vô cùng nhếch nhác.

“...”

Thời Tiểu Niệm cầm tách trong tay, có chút kinh ngạc mà nhìn Thời Địch, vẫn không mở miệng, Thời Địch ngẩng đầu nhìn cô, cười chảy nước mắt: “Em biết chị căm ghét em, so với những việc làm bẩn trước kia của em, việc hắt cà phê của chị vẫn còn rất nhẹ!”

Cũng không phải cô là cố ý.

Thời Tiểu Niệm nhíu mày, căn bản là không muốn giải thích, thấy Thời Địch đã chắc chắn là cô cố ý trả thù cô ta, cũng lười nói, chỉ hờ hững mà nói: “Cô đứng dậy đi!”

“Sau khi cha mẹ và em rời khỏi, em cũng không có một ngày nào được sống tốt, em biết em nhận được đều là báo ứng, em đã làm nhiều việc sai trái như vậy. Chị, em thật sự biết lỗi rồi, chị tha thứ cho em đi!” Thời Địch quỳ ở đó nhìn cô, trên gương mặt đều là cà phê và nước mắt, cũng không đưa tay lau đi.

Nếu đây là một vở kịch, Thời Tiểu Niệm nghĩ, vai của cô nhất định là một bà chị độc ác.

“Cô đứng dậy!”

Giọng của Thời Tiểu Niệm càng lạnh lùng hơn.

“Chị không tha thứ cho em, em sẽ không đứng dậy!” Thời Địch nghẹn ngào nói.

Thời Tiểu Niệm cười: “Thời Địch, đây là cô muốn uy hiếp ai thế?”

“Em không phải đang uy hiếp chị, em chỉ muốn chị nhìn thấy quyết tâm nhận sai của em, em thật sự đã biết lỗi rồi, sau này em cũng không dám làm những việc như vậy nữa!”

Thời Địch nghẹn ngào nói, nước mắt càng chảy ra nhiều hơn, đưa tay muốn nắm lấy cánh tay của cô.

Thời Tiểu Niệm lập tức lùi về sau, ánh mắt nhìn về cánh tay dính vệt cà phê, Thời Địch thấy vậy yếu ớt mà rụt tay về, cúi mắt mà quỳ, không có ý định đứng lên.

“...”

Thời Tiểu Niệm nhìn về phía Cung Âu, Cung Âu đang ngồi ở đó, ánh mắt âm u mà nhìn chằm chằm về phía cô.

Ý tứ trong ánh mắt đó rất rõ ràng, nếu cô dám tha cứ như thế mà tha thứ, anh tuyệt đối phải tẩy não cho cô.

Thời Tiểu Niệm hạ mắt nhìn Thời Địch quỳ phía dưới chân mình, xoay người rời khỏi, không phải cô sợ Cung Âu nổi giận, mà cô thực sự không muốn cứ như vậy mà tha thứ cho Thời Địch.

Thời Địch đã làm nhiều việc như vậy với cô, mỗi việc đều rành rành trước mắt, không thể nào dễ dàng quên đi.

Thấy cô đi khỏi, Cung Âu cho cô một ánh mắt khen ngợi

Ánh hoàng hôn chiều xuống hòn đảo, rọi lên những chùm hoa vẹt – một loài cây thuộc họ đước.

Dưới táng cây, trên người Thời Tiểu Niệm đã thay đổi sang bộ quần áo đơn giản hơn, một tay cầm một ống nước nhỏ, một tay đè chốt vòi nước, tười nước cho cây cối trước mặt.

Từ Băng Tâm đứng phía sau cô, kiểm tra cây trường sinh, miệng nói: “Mặc dù không hiểu rõ, nhưng mẹ biết mối quan hệ của con và nhà họ Thời không hề tốt, từ lúc đầu mẹ đả không thích Thời Địch, nhưng mỗi ngày cô ta đều xin lỗi mẹ, cùng mẹ đi cần xin Thiên Chúa, chưa bao giờ gián đoạn!”

Thời Tiểu Niệm im lặng nghe.

Không ngờ lúc cô không biết, Thời Địch cũng đã đến bên cạnh mẹ cô.

“Đương nhiên, mẹ vẫn không làm sao thích được cô ta, nhưng cũng không nói là ghét.” Từ Băng Tâm nhìn Thời Tiểu Niệm nói: “Hơn nữa, Thiên Sơ nói với chúng ta là cần cô ta, chuyện hôn sự của con, gia đình chúng ta đả thiếu nợ Thiên Sơ, sau khi về Ý cậu ấy luôn say khướt, sau khi có Thời Địch, cậu ấy mới phấn chấn lại, mẹ và cha con đành phải đưa bọn họ về.”

Thời Địch làm cho Mộ Thiên Sơ phấn chấn trở lại?

“Vì sao trong điện thoại mẹ không nói với con những việc này?”

Thời Tiểu Niệm hỏi.

“Đều không phải là do mẹ sợ con không vui sao, ngay cả nhà họ Thời con cũng không muốn nhắc tới, cũng không muốn nhắc đến Thiên Sơ.” Từ Băng Tâm thở dài.

“Thời Địch và Thiên sơ qua lại bao lâu rồi?”

Thời Tiểu Niệm tưới nước lên từng chùm hoa.

“Hình như 2-3 tháng, vậy thì coi như là qua lại à, ngược lại mẹ thấy giữa hai đứa nó giống như ông chủ và tình nhân, Thời Địch ở trước mặt Thiên Sơ bảo sao thì làm vậy, Thiên Sơ bảo cô ta làm gì thì làm cái đó, giọng của Thiên Sơ cũng hơi lớn, cô ta cũng sợ mà nhảy lên.” Từ Băng Tâm nói.

Bảo sao làm vậy?

Đó cũng không phải là tính cách của Thời Địch.

“Mẹ, thời gian mẹ biết Thời Địch quá ngắn!” Thời Tiểu Niệm tắt vòi nước, dừng tưới nước, nhìn về phía Từ Băng Tâm nghiêm túc nói: “Trước kia cô ta không phải như vậy, sau này con cũng không muốn để cô ta lên đảo nữa!”

Ai biết được Thời Địch đang có ý gì.

“Sao, con sợ cô ta làm tổn thương con!” Từ Băng Tâm mỉm cười: “Chỉ là một đứa con gái mà thôi, nghe nói cô ấy bị Cung Âu cho một phát súng, lại bị đưa đến một nước khác lâu như vậy, tính cách thay đổi cũng không phải là kỳ lạ. Mẹ nghĩ cô ta cũng nếm đủ đau khổ rồi, biết lỗi rồi, khi sám hối với Thiên Chúa, cô ta nói đến chuyện của con thì lại khóc, nói rằng từ bé con đã rất tốt với cô ta, cô ta cũng không biết quý trọng!”

“Mẹ, mẹ quá thiện lương rồi!”

Thời Tiểu Niệm nói.

“Tiểu Niệm, mẹ tin cô ta đã giác ngộ, cho cô ta một cơ hội đi!” Từ Băng Tâm nói.

“...”

Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, mím chặt môi, trong mắt có chút lo lắng, quay đầu tiếp tục tưới nước, mượn cớ phớt lờ vấn đề này.

Mẹ của cô mỗi năm đều sống ở đảo, ngoại trừ một số lần tham gia tiệc, số lần bà tiếp xúc với thế giới bên ngoài cũng không nhiều, vì vậy vẫn duy trì một tấm lòng lương thiện, đối với ai cũng khoan dung.

Nhưng cô đã trải qua nhiều việc như vậy, nếu không phải ông trời thương xót, cô đã sớm bị hủy hoại trong tay của Thời Địch, muốn cô tha thứ, nói thì dễ nhưng làm mới khó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.