Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
Thấy biểu hiện của Thời Tiểu Niệm hình như có một chút dao động, Từ Băng Tâm liền tiếp tục nói: “Thiên Sơ nói với chúng ta, nó nói chuyện đã tới bước này cũng không hy vọng xa vời con có thể quay đầu lại, nó sẽ mang Thời Địch ở bên người. Nó còn nói không có được người mình yêu, có được người yêu mình chăm sóc cũng tốt.”
Không có được người mình yêu, có được người yêu mình chăm sóc cũng tốt.
Thời Tiểu Niệm không cách nào cãi lại nữa, Mộ Thiên Sơ ở bên cạnh cô đã bị tổn thương quá nhiều, quanh quẩn một hồi, anh và Thời địch một lần nữa lại ở cùng nhau, vậy cô cần gì phải làm khó bọn họ.
Chuyện tình cảm, không liên quan người kia tốt hay xấu, chỉ có nguyện ý hay không.
“Mẹ, nể tình Thiên Sơ, con sẽ khoan dung với Thời Địch.” Thời Tiểu Niệm quyết định, sau đó nhìn Từ Băng Tâm, nói: “Thế nhưng, sau này ngoại trừ được Thiên Sơ mang theo, một mình Thời Địch mà tới gặp mẹ, muốn nói chuyện với mẹ, mẹ không được tin cô ta, cũng đừng cho cô ta lên đảo, có được không ?”
“Xem ra Thời Địch nhất định đã tổn thương con rất sâu nên con mới đề phòng cô ta như thế.” Từ Băng Tâm nói, sau đó gật đầu, đưa tay vuốt ve mặt cô: “Yên tâm đi, mẹ biết nên làm như thế nào.”
“Vâng.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu một cái.
Tưới nước xong, cô xoay người chậm rãi rời đi, trở lại nhà lớn, Thời Tiểu Niệm liền nghe tiếng cười của Cung Âu truyền đến.
Tiếng cười rất lạnh.
Thời Tiểu Niệm không bước vào cửa mà men theo hướng của âm thanh đi tới.
Ánh sáng hoàng hôn nhuộm đỏ cả toà đảo, làm cho tất cả mọi vật đều khoác thêm một tầng ánh sáng hồng mờ nhạt, cảnh vật mang đậm nét nghệ thuật, đẹp như tiên cảnh.
Thời Tiểu Niệm đi tới, nhìn thấy một màn không thể tưởng tượng nổi, Cung Âu ngồi trên một cái ghế, tư thái tao nhã quý phái, mà Thời Địch đang quỳ gối trước mặt anh, trên tóc còn dính cà phê, sắc mặt tái nhợt.
Hai chân cô ta giả quỳ, phía dưới bày một loạt cây gai, cây bị cắt ra, giống như lá cây xương rồng, đặt ở dưới chân Thời Địch, chỉ cần Thời Địch không chịu được nữa, thì sẽ bị cây gai đâm vào.
“....”
Thời Địch cứ quỳ như vậy, mồ hôi lạnh chảy ròng trên mặt, giả quỳ so với quỳ càng mệt hơn.
“ Cung Âu, anh làm gì vậy?”
Thời Tiểu Niệm đi tới, kinh ngạc nói.
“Rốt cuộc em cũng về.” Cung Âu nhìn thấy cô, lập tức đưa tay ôm cô vào lòng, vùi mặt vào cổ cô, dùng sức hít vào, phát ra một tiếng thỏa mãn: “Em mà không về nữa, anh sắp buồn chán đến chết rồi.”
Buồn chán, anh liền dằn vặt Thời địch à ?
“Đừng đùa nữa, mẹ em sắp tới đây, cho cô ta đứng lên đi.” Thời Tiểu Niệm nói.
“Cứ như vậy mà cho cô ta đứng lên à ?” Cung Âu bất mãn nhíu nhíu mày, cúi đầu nhìn Thời Địch đang quỳ ở đó, giọng nói trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo: “Tôi nhớ đã dặn dò thuộc hạ để cho các người cả đời ở quốc gia nhỏ kia sống qua ngày, cô lại dám trở về như vậy sao ?”
“Xin lỗi, Cung tiên sinh.” Thời Địch run lẩy bẩy nói xin lỗi.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên đùi Cung Âu nhìn Thời địch.
Thời Địch đã thay đổi rất nhiều, nếu như đó không phải giả bộ .
“Là Mộ Thiên Sơ cứu cô đi sao?” Cung Âu cười lạnh một tiếng: “Cô cảm thấy cô có thể đứng lên sao ?”
“Chị không tha thứ cho tôi, thì tôi không thể đứng lên.”
Thời Địch run rẩy nói ra khỏi miệng.
“Rất tốt, rất thức thời.” Cung Âu lạnh lẽo nói: “Cô có biết ban đầu tôi định giải quyết cô thế nào không? Tôi vốn là chuẩn bị dùng mấy kẻ lang thang hầu hạ cô thật tốt.”
Thời Địch nghe xong, thân thể run rẩy, nước mắt không ngừng rơi xuống.
“Nói cô là gái điếm.”
Cung Âu trêu tức mở miệng.
Nghe vậy, Thời Địch một tay chống trên đất, một tay nâng lên tự tát vào mặt mình: “Em là gái điếm, em là người nợ chị, em xin lỗi chị, em tự làm tự chịu, em có tội thì phải chịu, em là gái điếm, em là con chuột thấp hèn.”
Cô ta vừa nói vừa dùng tay tát vào mặt mặt mình, hiển nhiên đã được Cung Âu dạy dỗ qua, đánh không hề thương tiếc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn càng rõ dấu tay.
Thời Tiểu Niệm khiếp sợ nhìn Thời Địch, từ trên đùi Cung Âu đứng lên, đang muốn nói chuyện, một âm thanh lạnh lùng truyền đến: “Trêu đùa đủ chưa ?”
Nghe được âm thanh đó, Thời Tiểu Niệm cùng Cung Âu đồng thời quay đầu.
Cách đó không xa, Mộ Thiên Sơ đứng dưới một gốc cây, một thân âu phục bị ánh chiều tà nhuộm đỏ, bóng người thon dài, dưới mái tóc nâu ngắn kia khuôn mặt dịu dàng nhưng giây phút này lạnh như băng nhìn bọn họ.
Nhìn thấy Mộ Thiên Sơ, trong con ngươi Cung Âu xẹt qua hàn ý, âm lãnh nhìn anh.
“Thiên Sơ.”
Thời Tiểu Niệm nhẹ giọng gọi tên của anh.
Mộ Thiên Sơ lạnh lùng nhìn cô, sau đó nhanh chân tiến lên ôm ngang Thời Địch từ dưới đất lên, Thời Địch ở trong lồng ngực anh không ngừng run rẩy, giống như con nai nhỏ bị kinh động, tràn đầy khiếp sợ, trên mặt tất cả đều là dấu tay của chính mình, trên đầu gối ghim một ít gai, nhìn rất đau.
Cung Âu ngồi ở chỗ đó cười lạnh một tiếng, ánh mắt khinh thường nhìn Mộ Thiên Sơ: “Sao hiện tại Mộ thiếu gia còn để ý đến loại con hát này, à, tôi đã quên, trước đây anh đã từng kết hôn cùng con hát, ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Một là chó mất chủ, một là con hát dâm đãng, xứng đôi.”
Lời nói của anh từng chữ đều rất độc.
Cay nghiệt thấu tận xương.
Sắc mặt Mộ Thiên Sơ nhất thời rất khó coi.
Thời Tiểu Niệm đưa tay ra phía sau lưng Cung Âu đánh nhẹ một cái, ra hiệu anh đừng nói nữa.