Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 864: Chương 864: Chương 451: Cung Âu đối đầu cùng Mộ Thiên Sơ 2




Cung Âu hừ lạnh một tiếng, làm như không thấy, vẫn tiếp tục trào phúng nhìn Mộ Thiên Sơ, vừa muốn mở miệng, Thời Tiểu Niệm liền cướp lời anh: “Không phải nói rất bận sao, sao anh lại tới đây?”

“Anh tới đón Thời Địch.”

Mộ Thiên Sơ ôm Thời Địch đứng trước mặt cô, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, nhìn kỹ Thời Tiểu Niệm hồi lâu, trong mắt của anh hiện lên sự thất vọng, lạnh lùng nói: “Ở cùng Cung tiên sinh, em càng ngày càng ở trên cao, có thể tùy ý giẫm đạp lên người khác.”

Thời Tiểu Niệm đứng ở nơi đó, ngơ ngác nhìn Mộ Thiên Sơ.

Anh đang chỉ trích cô sao ?

“Em không có giẫm đạp lên cô ta.” Thời Tiểu Niệm nói.

Cung Âu ngồi ở trên ghế, cúi đầu sửa sang lại tay áo, mở cúc tay áo, khóe môi vẽ ra một độ cong tà khí, nghe bọn họ tán gẫu cũng không ngăn cản.

Mộ Thiên Sơ đứng ở khoảng cách gần nhìn Thời Tiểu Niệm, không nói gì mà ôm Thời Địch rời đi.

Lúc Mộ Thiên Sơ đi qua Cung Âu, anh đột nhiên đứng lên, giơ chân lên đạp vào người bọn họ không kiêng dè chút nào, hết sức ngông cuồng tự đại.

Mộ Thiên Sơ ôm Thời Địch, một cước này vừa vặn đá vào người Thời Địch.

“Ầm.”

Thời Địch bị đạp một cước tàn nhẫn, liên lụy Mộ Thiên Sơ ôm cô đứng không vững, hai người té lăn trên đất, ngã thành một đoàn.

“Cung Âu.”

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc nhìn Cung Âu, tiến lên kéo tay anh.

Sắc mặt Cung Âu tối tăm, đôi mắt đen ác liệt trừng Mộ Thiên Sơ.

“Thiên Sơ, anh không sao chứ ?” Thời Địch ngã trên đùi Mộ Thiên Sơ, không để ý tới mình bị đạp thương, vội vã bò lên nâng Mộ Thiên Sơ dậy, lo lắng nhìn anh ta: “Thiên Sơ, anh ổn không ? Đều là lỗi của em, đều là lỗi của em.”

Cô liên tục xin lỗi.

Dáng vẻ khúm núm này không giống như giả bộ, người phụ nữ trước mắt cùng “em gái” trong ký ức Thời Tiểu Niệm khác nhau một trời một vực.

“Anh không sao.”

Mộ Thiên Sơ đưa tay xoa xoa vết bẩn trên mặt, ngước mắt lạnh lùng nhìn về phía Cung Âu.

“Nhìn cho rõ, là tôi đạp lên cô ta, không chỉ có cô ta, cả anh nữa” Cung Âu đứng đó, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mộ Thiên Sơ: “Mộ Thiên Sơ, tôi nhắc nhở anh một câu, tôi tha cho anh một mạng, anh phải sống như một con chó cho tôi, ai cho phép anh dùng loại giọng điệu đó nói chuyện với Tiểu Niệm. Anh là cái thá gì ?”

Mộ Thiên Sơ ngồi dưới đất, đôi mắt âm trầm nhìn vào ánh mắt Cung Âu.

“Xin lỗi, xin lỗi, đều là lỗi của tôi, không liên quan đến Thiên Sơ, Cung tiên sinh, xin lỗi, thật xin lỗi.”

Thời Địch nói xong, liền nhào tới trước mặt Cung Âu, dập đầu với anh.

Thời Tiểu Niệm cau mày, không nhịn nổi nữa, đang muốn đi về phía trước, bỗng nhiên liền nghe thấy thanh âm của Từ Băng Tâm truyền đến: “Bên kia có phải là có tiếng gì đó ?”

Nghe vậy, ánh mắt Cung Âu lạnh lẽo đến cực điểm, một giây sau anh mặt lạnh đi về phía Mộ Thiên Sơ, kéo Mộ Thiên Sơ từ trên mặt đất lên, ngón tay thon dài vỗ vỗ người anh ta: “Mộ thiếu gia, đi đứng cẩn thận kẻo ngã chết.”

Từ Băng Tâm cùng hai người hầu đi tới, chỉ thấy Cung Âu phủi bụi cho Mộ Thiên Sơ, tình cảm giống như bạn bè thân thiết.

Dĩ nhiên, sắc mặt bốn người này thật đáng làm cho người ta suy nghĩ.

“Các người làm gì ở đây ?”

Từ Băng Tâm nghi hoặc hỏi.

“Không có gì, bác gái, Mộ thiếu gia vừa đến đã không kiềm chế nổi cùng tình nhân của anh ta ôm nhau, kết quả té ngã.” Cung Âu lành lạnh nói, sau đó đứng sang một bên.

“…”

Ánh mắt Mộ Thiên Sơ âm trầm nhìn Cung Âu, cũng không vạch trần anh.

Vạch trần bất quá là đánh nhau thôi.

Từ Băng Tâm nghi ngờ nhìn bọn họ, nhìn thấy Thời Địch cả người chật vật, ít nhiều biết sự thực không phải như Cung Âu nói, nhưng bà không truy cứu, chỉ mỉm cười với Thời Tiểu Niệm: “Tiểu Niệm, bữa tối làm gần xong rồi, con giúp mẹ một chút, chuẩn bị ăn cơm.”

“Được.”

Thời Tiểu Niệm nói.

Cô đi tới cạnh Từ Băng Tâm, Từ Băng tâm thấp giọng nói: “Nể tình Mộ Thiên Sơ, các con cũng đừng huyên náo quá, không phải thị phi đều sẽ qua sao ? Không thể ỷ thế hiếp người.”

“Mẹ, con biết rồi.”

Thời Tiểu Niệm gật đầu.

Bữa tối ăn ở trong sân, nắng hoàng hôn nhu hòa, khung cảnh mát mẻ, trong lành, bàn ăn thật dài được đặt trong sân, từng món mỹ vị được mang lên.

Thời Tiểu Niệm bày chén đĩa, Cung Âu lao tới, dựa vào người cô: “Còn không đuổi hai người kia đi sao? Định giữ lại ăn cơm nữa à?”

“Ở trước mặt mẹ em nhịn một chút đi.” Thời Tiểu Niệm vừa bày chén đĩa, vừa nhỏ giọng nói: “Dù sao buổi tối chúng ta cũng đi rồi.”

“Nhịn không được làm sao bây giờ ?”

Cung Âu hỏi.

“Xem như anh vì em nhịn một chút đi, thu lại tính tình của mình được không ?” Thời Tiểu Niệm ngước mắt nhìn Cung Âu, giọng nói nhu hòa: “Còn có đối với Thời Địch, anh cũng không cần như vậy, em biết anh vì em bị tổn thương mà cảm thấy bất bình, có điều nhìn bộ dáng hiện tại của cô ta như biến thành người khác, coi như hết, quên đi thôi.”

“Quên đi? Lúc cô ta sai người hãm hại em, một lần không được, lại lần thứ hai, lần thứ ba thì sao?”

Những thủ đoạn bỉ ổi này Cung Âu vừa nghĩ tới liền nghiến răng nghiến lợi, hận không thể lập tức bóp chết Thời Địch.

“Hiện tại cô ta đã không còn năng lực này nữa rồi.” Thời Tiểu Niệm nói: “Nếu như cô ta thật sự muốn làm vậy để Thiên Sơ phấn chấn lên thì đây là việc tốt, không phải sao ?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.