Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Anh thấy bọn họ liền cảm thấy phiền.”
Cung Âu không vui nói, tay nắm chặt một cái dĩa bạc tàn nhẫn mà đâm vào khăn trải bàn bên trong.
“…”
Thời Tiểu Niệm yên tĩnh nhìn anh làm ra hành động như thế, hai hàng lông mày cau lại, không biết nói gì với Cung Âu, cô vừa định rời đi gọi Từ Băng Tâm vào ăn cơm.
Mộ Thiên Sơ đi tới, trên tay nắm một bình rượu đỏ tốt nhất đặt lên bàn.
Cung Âu ngước mắt lên nhìn.
Hai người đàn ông cách bàn ăn ngồi đối diện nhau, từ trong mắt đối phương nhìn thấy được sự lạnh lùng và tính toán.
Mộ Thiên Sơ lạnh lùng nhìn anh, bỗng dưng cười lạnh một tiếng: “Hiện tại Cung tiên sinh vẫn cảm thấy tôi có thể uy hiếp được sao?”
“Trước kia thì đúng.” Cung Âu đồng dạng về lấy một tiếng cười gằn: “Hiện tại anh và con hát này ở cùng nhau càng làm tôi cảm thấy buồn nôn.”
“…”
Mộ Thiên Sơ rũ mắt, mở nút rượu ra.
“Có điều anh làm rất tốt, anh làm cho Thời Tiểu Niệm biết, ở trên thế giới này chân chính yêu cô ấy chỉ có tôi.” Cung Âu rút chiếc dĩa bạc cắm xuống bàn lên, khinh bỉ nhìn anh ta: “Bởi vì, tôi vĩnh viễn sẽ không sống cùng với kẻ đã tổn thương cô ấy.”
Lúc trước Thời Địch thương tổn Thời Tiểu Niệm, món nợ này anh vẫn nhớ kỹ.
Nghe vậy, Mộ Thiên Sơ nắm chặt nút chai rượu trong tay, trong đôi xẹt qua một vệt lúng túng, một lát, anh ta ngẩng mặt lên nhìn về phía Cung Âu: “Có thể anh muốn đẩy tôi vào chỗ chết thì mới yên tâm được.”
Điểm này, từ trong đôi mắt của Cung Âu anh ta có thể thấy.
“Đương nhiên, đám sâu bò dưới mặt đất tôi nhìn sẽ cảm thấy chán ghét, nó có thể bò đến bất cứ chỗ nào dơ bẩn nhưng tốt nhất không nên xuất hiện trong mắt của tôi.”
“…”
“Tôi đi tới chỗ nào, nó nên thức thời bò sang chỗ khác, nếu không sẽ bị một cước giẫm chết.” giọng nói của Cung Âu lạnh băng.
Mộ Thiên Sơ nhìn ly rượu trong suốt bên cạnh, nói: “Nơi này không phải Trung Quốc, tuy chỉ là một hòn đảo nhỏ nhưng trên đảo còn có một kho súng ống, Cung tiên sinh có hứng thú đến xem một chút hay không?”
“Anh muốn kích thích thôi sao?”
Cung Âu khinh thường cười lạnh một tiếng.
Mộ Thiên Sơ không tiếp tục nói nữa, bởi vì Từ Băng tâm và Thời Tiểu Niệm đi tới, Thời Địch vẫn luôn cúi đầu đi sau hai người bọn họ, trên mặt dấu tay còn rất rõ ràng, bước đi đều mang theo một chút hoảng hốt mềm yếu.
Mộ Thiên Sơ nhìn sang, nghĩ ngợi : trên gương mặt Tiểu Niệm là tràn đầy vẻ tự tin quý phái, loại cảm giác đó phảng phất như từ lúc sinh ra đã mang theo.
Đã từng là cô bé lọ lem đã biến thành công chúa.
Đã từng là công chúa đã biến thành cô bé lọ lem.
Như một vở kịch.
Từ Băng Tâm ngồi ở chủ vị, bốn người trẻ tuổi ngồi xung quanh bà, Thời Tiểu Niệm và Cung Âu ngồi một bên, Mộ Thiên Sơ và Thời Địch ngồi đối diện bên kia.
Thời Tiểu Niệm biết Cung Âu rất không thích trường hợp như vậy, muốn nhanh chóng ăn xong bữa cơm dể có thể rời khỏi đảo.
“Mười ba tuổi con tới Thời gia, lúc đó Tiểu Niệm mười một tuổi, tiểu Địch mười tuổi.” Mộ Thiên Sơ ôn hòa nói, bắt đầu kể chuyện thời còn nhỏ cho Từ Băng Tâm nghe.
Từ Băng Tâm nghe một cách say sưa.
“Con nhớ có một lần ba người chúng con cùng ra ngoài mua thức ăn, đến cửa hàng bán cá, có mấy con cá nhảy tới nhảy lui, nhảy đến trên người người ta, Tiểu Địch bị dọa rất kinh, lúc đó mắt con nhìn không thấy, cuối cùng là Tiểu Niệm bắt con cá kia lại làm cho hai tay đầy mùi cá, thật ra con biết cô ấy rất sợ.” Mộ Thiên Sơ nói tiếp
Hoàng hôn dần chuyển sang màu tối.
Thời Địch ngồi bên cạnh, tiếp tục câu chuyện của anh, âm thanh cực nhỏ: “Kể từ lúc còn nhỏ chị đã biết chăm sóc người khác.”
Thời Tiểu Niệm nhìn Thời Địch thì cô ta đang cúi đầu.
Câu nói như thế này trước đây chưa bao giờ nghe Thời Địch không nói, thời gian có thể làm cho người ta thay đổi lớn như vậy.
“Tiểu Niệm đúng là rất biết chăm sóc người, là người lại dịu dàng, là người tốt nhất.” Từ Băng Tâm nghe được cảm thấy rất kiêu ngạo, lại nói tiếp: “Chỉ là còn nhỏ tuổi còn đi mua thức ăn, đều do mẹ không tốt, cũng không biết còn có con tồn tại, bằng không đã đón con về từ sớm thì tốt rồi.”
“Mẹ, đều qua rồi.”
Thời Tiểu Niệm khẽ nói.
Cung Âu ngồi ở bên phải Thời Tiểu Niệm , không phải là đồ ăn cô làm cho nên ăn không có nhiều hứng thú, cầm dĩa cắt cắt một hồi mới cho vào trong miệng.
Thật khó ăn.
Sau đó anh lại phun ra ngoài.