“Đúng vậy, khi còn bé bọn con rất vui.” Mộ Thiên Sơ nói tiếp, đôi mắt ôn hòa nhìn Thời Tiểu Niệm: “Em có nhớ hay không, có một ngày tuyết rơi, chúng ta đi tới nhà của Tiểu Bàn, bọn họ đang chơi ném tuyết, nhìn thấy anh là người mù nên đồng loạt ném càu tuyết vào người anh, em còn nhớ lúc đó em làm gì không?”
Thời Tiểu Niệm không nghĩ tới Mộ Thiên Sơ còn nhớ đến chuyện đó, cô mỉm cười: “Em đánh trả bọn họ.”
“Đâu chỉ là đánh trả.” Mộ Thiên Sơ nhìn Từ Băng Tâm nói: “Bác, bác biết không, Tiểu Niệm đánh trả bọn họ ròng rã một buổi chiều, mãi cho đến buổi tối, liều mạng nắm quả cầu tuyết ném bọn họ, ném đến nỗi sáu, bảy đứa trẻ oa oa kêu to, chạy trốn tứ phía. Đợi đến mấy hôm sau tuyết ngừng rơi, mấy đứa trẻ kia vừa nhìn thấy Tiểu Niệm liền bỏ chạy, sợ bị đuổi theo.”
“Có thật không? Không nhìn ra Tiểu Niệm của chúng ta còn lợi hại như vậy.”
Từ Băng Tâm nghe chuyện cũ của con gái cười rất vui vẻ, ngay cả đồ ăn cũng không ăn mà ngồi nghe Mộ Thiên Sơ kể.
“Sau đó về nhà con lúc nắm tay cô ấy mới biết tay cô ầy rất lạnh, quần áo trên người cũng ướt hết, lạnh đến mức cả người run lẩy bẩy, quần áo ướt sính sát vào người, cô ấy nói với con ngay cả cởi quần áo cô ấy cũng không có sức.”
Mộ Thiên Sơ kể lại.
“Ầm.”
Một tiếng động vang lên.
Cung Âu hung hăng quẳng dao nĩa xuống bàn ăn làm mọi người đều giật thột.
Tất cả mọi người nhìn anh, Cung Âu sắc mặt âm lãnh vô cùng, đôi mắt đen tràn đầy tức giận, anh lạnh lùng nhìn Mộ Thiên Sơ: “Sau đó thì như thế nào?”
Anh gằn từng tiếng, giọng nói lạnh băng.
Cô không còn sức để cởi quần áo vậy sau đó Mộ Thiên Sơ làm cái gì?
Thời Tiểu Niệm nhìn đôi mắt lạnh lùng của Cung Âu liền thò tay xuống dưới khăn trải bàn đè chân anh lại, Cung Âu không nhìn cô cứ vậy nhìn Mộ Thiên Sơ: “Nói, tiếp tục nói”
Mộ Thiên Sơ cười một tiếng: “Cung tiên sinh hi vọng tôi nói cái gì, nói ngày đó là ta giúp Tiểu Niệm”
“Thiên Sơ.”
Thời Tiểu Niệm nhíu mày, cắt ngang lời Mộ Thiên Sơ.
Hai người đàn ông này cứ nhất định phải đối địch nhau sao? Tại sao không cho qua đi.
“Để anh ta nói tiếp.”
Cung Âu lạnh lùng mở miệng, đôi môi mím thành một đường.
Từ Băng Tâm cũng nhận ra bầu không khí có chút lạ thường, Thời Địch ngồi đó nhẹ nhàng mở miệng: “Là mẹ, mẹ thay quần áo cho chị, hôm đó chị lên cơn sốt.”
Thời Tiểu Niệm nhìn Thời Địch.
Thời Địch nói câu này còn hơn cô tự mở miệng, nếu như cô mở miệng nói như vậy, chưa chắc Cung Âu đã tin.
“Tôi nghĩ có lẽ Mộ tiên sinh không thích nói rõ ràng chuyện này.” Cung Âu cười lạnh một tiếng, âm lệ nhìn Mộ Thiên Sơ: “Là muốn kích thích tôi hay là có người vốn có ảo tưởng tìm con đường sống?”
Ảo tưởng tìm con đường sống?
Mộ Thiên Sơ dùng sức nắm chặt dao nĩa, lạnh nhạt nở nụ cười: “Chỉ là thuận miệng nói một chút chuyện vui vẻ, Cung tiên sinh không cần để ở trong lòng.”
“Khi còn bé chính là khi còn bé, khi còn bé thì biết cái gì, Tiểu Niệm nhà tôi ngay cả con mèo hoang cũng mang về nuôi nấng, đúng là cô gái tốt.” Cung Âu nói rất hiển nhiên.
Lời này hiển nhiên không phải là khen Thời Tiểu Niệm.
Mà đang ám chỉ Mộ Thiên Sơ là chó hoang, mèo hoang.
Thời Tiểu Niệm nghe xong cảm thấy đau cả đầu.
Mộ Thiên Sơ không giận mà còn cười: “Xem ra Cung tiên sinh không hề cảm thấy hứng thú chuyện lúc còn bé của chúng tôi, cũng đúng, sinh ra trong gia đình Quý tộc sống cuộc sống cao cao tại thượng: “chúng tinh củng nguyệt”, làm người ta phải ngẩng cao đầu nhìn, dĩ nhiên đối với cuộc sống của gia đình nhỏ như chúng tôi sẽ không cảm thấy hứng thú.”
Lời này kéo dài khoảng cách Cung Âu với bọn họ.
Thời Tiểu Niệm cảm thấy bữa ăn này trôi qua thật khó khăn.
Đang khi nói chuyện, sắc trời đã tối lại, trong viện bắt đầu lên đèn, ánh đèn rọi xuống bàn ăn, rơi vào mỗi tờ đăm chiêu trên mặt.
“Tôi đối với một người mù thành người có thể nhìn, từ mất trí nhớ đến khi nhớ lại từ công tử nhà giàu trở thành chó khóc tang vẫn không có hứng thú.” Cung Âu nói một cách lạnh lùng.
“Được rồi, ăn cơm đi.”
Từ Băng Tâm nghe không nổi nữa, đang nói chuyện vui vẻ lại biến thành đối chọi gay gắt.
Thời Tiểu Niệm không biết bữa tối này làm sao kêt thúc, người hầu kéo rương hành lý vào phòng khách, Thời Tiểu Niệm đi vào nhà bếp rót nước, đi tới cửa phòng bếp, cô thấy Thời Địch đang đứng rửa chén.
Thời Địch đeo tạp dề đứng trong bếp rửa bát.
“…”
Thời Tiểu Niệm ngạc nhiên nhìn bóng lưng cô ta.
“Cảm thấy khó tin sao?”
Một trầm thấp thanh âm ôn nhu vang lên sau lưng cô.
Thời Tiểu Niệm quay đầu, Mộ Thiên Sơ đến bên cạnh cô: “Em có cảm thấy hoàn cảnh chị em em biến hóa lệch trời, chỉ là em trở nên cao quý mà cô ấy thì túng quẫn hơn ngày xưa.”
Nghe được tiếng động, Thời Địch quay đầu lại nhìn bọn họ một chút rồi tiếp tục rửa chén.
“Vì sao lại như vậy?”
Thời Tiểu Niệm hỏi.
Cô nghĩ Thời Địch không thể diễn tốt như vậy, điều này chứng tỏ nó đã ăn vào tận xương cô ta.
“Cái này thì phải cảm ơn Cung tiên sinh ban tặng.”
Mộ Thiên Sơ cười lạnh một tiếng: “Em có biết anh ta đưa Thời gia đến nơi nào không? Em sẽ không tưởng tượng được trên thế giới này còn có nơi nghèo nàn, lạc hậu như vậy, nơi đó điều kiện không tốt, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, an ninh và chữa bệnh đều rất kém, đến sáu giờ chiều trên đường sẽ xuất hiện bọn cướp của giết người, bọn họ chuyển nhà không chỉ một hai lần cũng không xong, cuộc sống như vậy thật đáng sợ.”
“…”
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm ngưng trệ.
“Thật ra ban đầu còn đỡ nhưng sáu tháng trước Cung Âu ra lệnh ném bọn họ tới một nơi bẩn thỉu, bọn họ cố gắng tìm một chỗ để làm ăn nhưng người khác đều để ý vào sắc đẹp phương Đông của tiểu Địch.” Mộ Thiên Sơ nói đến đây thì không nói gì nữa, nhưng không cần nói cũng biết tiếp theo sẽ như thế nào.
“…”
Thời Tiểu Niệm đứng đó, cả người lạnh băng.
Cô không nghĩ tới Thời gia sẽ gặp chuyện như vậy, cô chỉ muốn Thời Địch không xuất hiện trước mặt mình, đừng tiếp tục dở mấy thủ đoạn dơ bẩn lên người mình.
Cung Âu trả thù cho cô.
“Hiện tại thì em đã biết tại sao tiểu Địch lại biến thành như vậy rồi đấy.” Mộ Thiên Sơ cười khổ một tiếng, nhìn Thời Tiểu Niệm nói: “Cô ấy không chết đã xem như may mắn lắm rồi.”
Thời Tiểu Niệm nghe xong liền cảm thấy đau lòng: “Vậy ba mẹ bọn họ…”