Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 867: Chương 867: Chương 453: Con chó của Cung Âu tôi 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Bọn họ đều nhiễm bệnh, hiện tại tôi sẽ sắp xếp cẩn thận cho bọn họ. Thật sự Thời gia có lỗi với em, nhưng bây giờ, bọn họ cũng trả giá đủ rồi.”

Mộ Thiên Sơ nói: “Tiểu Niệm, anh hy vọng các người đừng hành hạ Thời Địch nữa.”

Thời Tiểu Niệm nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt của Mộ Thiên Sơ, sắc mặt trắng bệch: “Em không hành hạ cô ta.”

Cô chỉ đề phòng Thời Địch mà thôi.

Cô không thể nào không đề phòng được.

Mộ Thiên Sơ không nói gì, đôi mắt nhìn cô, trong mắt hiện lên màn hơi nước, cô ở trong mắt anh ta đã không còn rõ ràng nữa, loại mông lung đó làm cho cô trở nên xinh đẹp, khác với những năm cô ở trong phòng trọ cho thuê.

‘Hai năm qua chúng ta thay đổi quá nhiều.” Mộ Thiên Sơ nói.

“…”

Thời Tiểu Niệm không biết phải nói gì.

“Em giẫm Thời gia dưới lòng bàn chân, đạp lên Mộ gia, mà anh và Thời Địch đều phải nhìn sắc mặt các người mà sống qua ngày.” Mộ Thiên Sơ nhìn thằng vào mặt cô.

“Anh biết rõ em không phải như vậy.” Thời Tiểu Niệm không chấp nhận bị nói oan ức như vậy: “Đúng, em trở về Tịch gia, là vợ chưa cưới của Cung Âu nhưng em không phải người cao cao tại thượng, càng không làm gì các người, chuyện của Thời Địch em không biết.” Cô vẫn cho rằng Thời gia ra nước ngoài mà thôi.

Cô không biết Thời gia sống như thế nào.

Mộ Thiên Sơ nhìn cô giống như muốn nhìn ra thứ gì từ gương mặt cô, một lúc sau anh thở dài: “Tiểu Niệm, lúc em không biết gì thì mọi thứ đều thay đổi, trước đây em có thể đứng trước ống kính mà mặt không đổi sắc sao? Em có thể cùng Cung Âu tham gia hội nghị cao cấp sao? Trước đây em chỉ biết ngồi trong nhà vẽ tranh, bây giờ thì sao?”

Bây giờ thì sao?

Thời Tiểu Niệm á khẩu không nói được gì.

Bây giờ cô không còn vẽ tranh, toàn tâm toàn ý chăm sóc gia đình, chăm sóc cho Cung Âu, làm tốt chuyện phải làm của một phu nhân Tổng tài N.E

“Em có gia đình của mình.” Thời Tiểu Niệm nói.

“Đó là kiểu gia đình mà em muốn sao?” Mộ Thiên Sơ hỏi ngược lại: “Lên báo suốt ngày, tiệc rượu suốt ngày, vì một người đàn ông mà từ bỏ tất cả, em bây giờ chỉ biết đến Cung Âu mà không có tự do của chính mình.”

“…”

Thời Tiểu Niệm nắm chặt quần áo của mình.

Chưa bao giờ vô bị người khác nói như vậy, càng không bị Mộ Thiên Sơ nói những lời như thế.

“Ngày hôm qua em cũng thấy anh là đối xử quá đáng với Thời Địch như thế nào, một câu chỉ trích em cũng không nói, anh ta ở trước mặt mẹ em phun đồ ăn em cũng không trách anh ta một câu, đó chính là bao dung vô nguyên tắc của em dành cho Cung Âu sao?”

Cô dung túng cho Cung Âu bởi vì cô hiểu thế giới của Cung Âu chỉ có cô.

Anh không thể chịu kích thích cho nên cô chỉ đành mặc kệ anh.

Thời Địch rửa bát xong nhưng không qua đó mà cứ đứng yên tại chỗ im lặng nhìn bọn họ nói chuyện.

“Em không có.” Thời Tiểu Niệm nhỏ giọng phản bác: “Mặc kệ anh có tin hay không.”

Cô thật sự muốn rời đi.

Mộ Thiên Sơ bắt được cánh tay của cô.

Thời Địch nhìn qua sau đó lại cúi đầu, ôm lấy cánh tay.

Thời Tiểu Niệm quay đầu nhìn anh, trong mắt Mộ Thiên Sơ áy náy: “Tiểu Niệm, xin lỗi.”

Lại xin lỗi.

Thời Tiểu Niệm im lặng.

Mộ Thiên Sơ chua xót mở miệng: “Anh không biết hôm qua làm sao nữa, tại sao lại nói với em những điều này, có thể mấy tháng này anh chưa nhận được một cú điện thoại của em cho nên tức giận.” giọng nói của anh ta tràn đầy tự giễu.

“…”

“Nghĩ em như vậy là để anh có thể thuyết phục bản thân đừng vọng tưởng tới em.” Mộ Thiên Sơ chua xót nói: “Thì ra không phải vậy, hiện tại anh cũng không tốt đẹp gì.”

“Thiên Sơ.”

Thời Tiểu Niệm nhìn bộ dạng này của anh mà không biết nói gì chỉ cảm thấy khó chịu, cô giãy giụa muốn kéo tay anh ta ra.

Mộ Thiên Sơ nắm chặt cánh tay mảnh khảnh của cô: “Xin lỗi vì đã nói em như vậy, em biết anh mãi mãi không muốn làm em không vui.”

“Buông ra.”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Mộ Thiên Sơ quay đầu, một nòng súng chĩa vào đầu anh ta.

Cung Âu lạnh lùng đứng trước mặt Mộ Thiên Sơ, một tay cầm súng, đầu ngón tay để nơi cò, chỉ cần bóp một cái anh có thể toại nguyện nhìn thấy viên đạn xuyên qua đầu anh ta.

“A…”

Đứng trong phòng bếp, Thời Địch hét lên một tiếng, hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống.

Sắc mặt Thời Tiểu Niệm tái nhợt kinh ngạc nhìn Cung Âu: “Súng ở đâu ra vậy?”

Cung Âu ánh mắt lạnh lùng đứng trước mặt Mộ Thiên Sơ, một tay nâng súng trong tay, đầu ngón tay chống đỡ chốt, chỉ cần kéo nhẹ nhàng một cái, là anh có thể được toại nguyện nhìn thấy một viên đạn xuyên đầu Mộ Thiên Sơ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.