“Phải cảm ơn Mộ thiếu gia đã nói cho tôi biết trong kho có súng.” Cung Âu cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn Mộ Thiên Sơ: “Tôi tới đó mới biết thì ra làm con rể của Tịch gia có thể tự do ra vào bất cứ nơi nào.”
“…”
Mộ Thiên Sơ không nói gì chỉ buông bàn tay đang nắm lấy cánh tay của Thời Tiểu Niệm.
“Cung Âu, không cần.” Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu, sợ anh thật sự bóp cò.
Hiện tại anh thật sự có thể làm ra chuyện như vậy.
Cung Âu nhìn cô, chỉ thấy gương mặt cô không có một chút huyết sắc, anh nhếch môi, từ từ giơ súng lên gác lên vai mình, đôi mắt khinh thường nhìn Mộ Thiên Sơ: “Yên tâm, tôi sẽ không giết anh.”
“…”
Mộ Thiên Sơ yên lặng đứng đó.
“So với việc giết người tôi càng cảm thấy chờ đến lúc tôi và Tiểu Niệm kết hôn, chỉ cần tôi đồng ý liền có thể kế thừa Tịch gia.” Cung Âu nở nụ cười khinh bỉ, tư thái cao ngạo nhìn Mộ Thiên Sơ: “Đến lúc đó anh chỉ là con chó của Cung Âu tôi, tôi sẽ cho anh đi dọn nhà vệ sinh.”
Tư thế cao ngạo không ai bì nổi.
Cả người toát ra bốn chứ: Ngông cuồng tự đại.
“…”
Mộ Thiên Sơ đứng trước mặt anh, lạnh lùng nhìn nhưng không nói một câu.
“Đùng.”
Cung Âu nhìn Mộ Thiên Sơ, đôi môi phát ra tiếng súng bắn,
Thời Địch sợ tới mức hét toáng lên.
“Tiểu Niệm, chúng ta đi”
Một tay Cung Âu cầm súng, một tay kéo Thời Tiểu Niệm đi ra ngoài.
Mộ Thiên Sơ đứng đó một lúc lâu vẫn không nhúc nhích, Thời Địch từ dưới đất đứng dậy chạy đến phía sau Mộ Thiên Sơ, giơ tay ôm lấy anh, cả người bị dọa sợ run lẩy bẩy.
Mộ Thiên Sơ vẫn đứng đó mặt không đổi sắc.
Một lúc sau anh ta mới kéo tay Thời Địch ra: “Đừng sợ, anh sẽ phá hủy gương mặt đó cho em xem.”
“Chúng ta đi thôi.” Thời Địch sợ sệt nói: “Thiên Sơ, chúng ta rời khỏi nơi này đi.”
Sống những ngày ở nơi đó đã san bằng mọi góc cạnh của Thời Địch.
Cung Âu.
Cái tên này lần nữa chạm đến ác mộng đáng sợ nhất của cô ta, chỉ cần nghĩ tới Cung Âu thì cô ta đều sợ đến nỗi không thể nào ngủ yên.
“Thời Địch, anh sẽ không đi, anh không còn bao nhiêu thời gian, anh không muốn làm người thất bại.” Mộ Thiên Sơ nhẹ giọng nói.
“Vậy em sẽ đi cùng anh.” Thời Địch trả lời không hề do dự, đưa tay ôm chặt lấy anh ta, dùng sức mà ôm: “Thiên sơ, em sẽ theo anh.”
“Được.”
Mộ Thiên Sơ gật đầu.
Trên đường đi tới phi cơ, Thời Tiểu Niệm ngồi vào chỗ của mình, hai tay ôm đầu, trong đầu đều là lời Mộ Thiên Sơ nói với cô.
Cô nghĩ tới câu nói kia mà cả người lạnh toát.
“Người đàn ông Mộ Thiên Sơ đó nói gì với em mà làm cho em thất thần như vậy?” Cung Âu ngồi đối diện với cô, không vui nhìn cô.
Chỗ ngồi này được bố trí đối diện nhau.
Từ Băng Tâm đang ngồi ở khoang khác, hiện tại đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu, lời nói của Mộ Thiên Sơ lại vọng lên bên tai cô, không biết tại sao lời nói hôm nay của Mộ Thiên Sơ lại ảnh hưởng lớn tới cô như vậy.
Cô nhìn Cung Âu: “Năm, sáu tháng trước anh lại gia tăng hình phạt với Thời gia sao?”
Năm, sáu tháng trước là lúc bọn họ náo loạn khó hợp lại nhất.
Mà lúc đó Cung Âu gia tăng hình phạt cho Thời gia khiến Thời Địch biến thành bộ dạng như hiện này.
“Mộ Thiên Sơ nói cho em biết sao?” Cung Âu vừa nói vừa nghiêng người về phía cô, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô, bên trong đôi mắt đầy hưng phấn: “Anh ném hai người bọn họ đến nơi nào đó em đoán xem lúc gặp lại Mộ Thiên Sơ sẽ có dáng vẻ như thế nào?”
Thời Tiểu Niệm nhìn kĩ gương mặt anh, bộ dạng của anh vẫn anh tuấn như vậy, đường nét góc cạnh nhưng lại làm cho cô lạnh cả người.
“Cung Âu, em cảm thấy có thể khoan dung cho Thời Địch được rồi.” Thời Tiểu Niệm nghiêm túc nói.
“Bởi vì cô ta biến thành bộ dạng như bây giờ mà em liền tha thứ sao?” Cung Âu lạnh lùng thốt ra.
“Vậy anh còn muốn như thế naò nữa? Bọn họ đã chịu đựng rất nhiều rồi, Thời Địch không ngừng thay đổi tính cách khác nhiều so với trước đây nhìn kxi có thể thấy gia cô ấy không giống như trước nữa, nhìn còn tệ hơn nhiều.” Điều này là do nhát gan mà thành.