Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Em yêu anh, Cung Âu.”
Thời Tiểu Niệm không chút nghĩ ngợi nói ra.
“Nói…tất cả suy nghĩ của em đều là anh.”
Cung Âu tiếp tục nói, cái mũi dán lên cô, môi mỏng vô tình hay là cố ý lướt qua môi cô, nói mập mờ.
“Tất cả suy nghĩ của em đều là anh.”
Thời Tiểu Niệm ngưng mắt nhìn anh, đôi mắt trong suốt sạch sẽ, không có một chút dối trá.
Chính là bởi vì tất cả suy nghĩ của cô đều là anh, cô mới biết sợ, mới có thể không biết làm sao.
Mộ Thiên Sơ nói hiện tại cô đã không phải là Thời Tiểu Niệm lúc trước, chỉ là người phụ thuộc vào Cung Âu, có lẽ anh nói không sai.
Có thể hiện tại cô chỉ muốn làm tốt vị hôn thê của Cung Âu, bình an, khỏe mạnh ở bên cạnh anh tốt rồi, không suy nghĩ nhiều hơn.
“Ừm.”
Cung Âu thỏa mãn hé môi, hôn một cái ở trên môi của cô, ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô cọ xát một phen, lúc này mới buông tha cô, ngồi trở lại vị trí của mình.
“Cung tiên sinh, Tịch tiểu thư, đồ ăn đã tới, đây là đầu bếp trên máy bay làm, John tiên sinh.”
Nữ tiếp viên hàng không bưng chiếc bánh ngọt đẹp đẽ tiến đến, đi theo phía sau còn có một người đàn ông nước ngoài tóc vàng.
Thời Tiểu Niệm buông cái bàn trước mặt ra, nữ tiếp viên hàng không đặt đồ trên tay lên bàn, cái vị đầu bếp nước ngoài đứng ở đó giới thiệu nói: “Cung tiên sinh, Tịch tiểu thư, cái bánh ngọt này tôi đặt tên nó là yêu bầu trời, nguyên liệu của có...”
Đầu bếp giới thiệu từng thứ.
Phía sau có nữ tiếp viên hàng không bưng đồ đi tới, không cẩn thận đụng vào đầu bếp, đầu bếp cách Thời Tiểu Niệm rất gần, cứ vậy đụng vào người cô, cả người dựa lên người cô.
“Thật xin lỗi, thật xin lỗi.”
Đầu bếp dùng tiếng Anh nói xin lỗi, sau đó đứng lên, người còn chưa có đứng vững, đã bị Cung Âu dùng một chân đạp xuống đất.
“Ầm!”
Tiếng động vang lên ở trên máy bay.
Hai nữ tiếp viên hàng không ở cạnh cũng ngã thành đống.
Cung Âu đứng đó, rũ mắt nhìn người đàn ông kia, sắc mặt tái xanh, bên trong đôi mắt hiện ra ánh sáng âm u, môi mỏng mím chặt.
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn Cung Âu, cô không có lơ là, vừa rồi trong mắt Cung Âu lóe lên một chút sát ý rồi biến mất, chỉ một giây đó, anh gần như muốn giết đầu bếp này.
“...”
Cô ngây ngốc ngồi đó, ba người ngã xuống đất cách cô gần nhất, nhưng cô cũng không dám đi đỡ họ một chút.
“Sao vậy?”
Từ Băng Tâm nghe được tiếng động, mở to mắt nhìn thảm cảnh trước mắt.
Ánh mắt Cung Âu phát lạnh, một giây sau, sắc mặt của anh nhanh chóng khôi phục như thường, ngồi trở lại chỗ, thản nhiên nói: “Không có gì, bọn họ không cẩn thận ngã thôi. Còn không đi xuống?”
“Vâng, vâng.”
Đầu bếp và nhóm nữ tiếp viên hàng không đều còn có chút không hiểu tình huống, nghe vậy không ngừng đứng lên, thu dọn vài thứ một chút rồi rời đi.
Thời Tiểu Niệm ngồi đó, nhìn bánh kém ngon miệng ở trước mặt, đã không còn khẩu vị.
Cô nhìn sang Cung Âu, rất muốn hỏi mình một câu, cô dung túng cho anh như vậy, cuối cùng ảnh hưởng sâu rộng thế nào.
Trị liệu mới là cách tốt.
Nhưng anh vốn không tiếp nhận, cô học biện pháp lúc trước của Mona mang Cung Âu đi giải sầu, để tâm tình anh trở nên mở rộng một chút, lúc ấy hữu dụng, chỉ khi nào có người khác phái tới tiếp cận cô, anh sẽ bị kích thích, tính khí trở nên vô cùng kém, càng quá đáng hơn so với trước kia.
Chứng rối loạn hoang tưởng của anh, giống như một quả bom hẹn giờ, không biết lúc nào đột nhiên phát nổ.
“Tại sao nhìn anh như vậy?”
Cung Âu nhìn về phía cô, tiếng nói âm trầm từ tính.
“Khống chế một chút, được không?”
Cô nhỏ giọng cầu xin anh.
“Ai bảo hắn ta mượn cơ hội đụng vào em, một tên háo sắc.”
Đương nhiên Cung Âu hiểu cô đang chỉ cái gì.
Đây chẳng qua là không cẩn thận thôi, không phải cố ý.
Thời Tiểu Niệm không nói gì, tiếp tục nhìn anh.
Sắc mặt của anh sa sầm, sau đó gật đầu đồng ý, vượt qua cái bàn nắm chặt tay cô, nắm chặt ở trong tay, mười ngón đan xen.
Anh rất thích mười ngón đan xen với cô.
Thời Tiểu Niệm nhìn vào mặt anh, nhìn mặt mũi anh, nâng một bàn tay khác lên, đầu ngón tay vẽ qua lông mày của anh, mắt của anh, miêu tả hình dáng khuôn mặt anh.
Từ Băng Tâm ngồi ở đó, nhìn vào hai người bọn họ, cảm thấy hình ảnh của họ nồng tình mật ý mười phần đẹp mắt, không khỏi cười, nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi.
...
Liên tục ngồi trên máy bay, Thời Tiểu Niệm về tới nhà đã mệt mỏi ngã xuống giường, gần như bất tỉnh ngủ mất.
Sau đó trong giấc mở của cô.
Trong mơ, cô nhìn thấy Cung Âu đánh người, đánh người cho máu thịt lẫn lộn, dưới ánh mặt trời này máu tươi đỏ đến chướng mắt, cô xông lên trước kéo anh, làm sao cũng không kéo được.
Cung Âu đánh người, anh liều mạng đánh, giống như là bị điên.
Anh quay đầu, ánh nắng làm mờ mặt anh, nhưng cô lại biết anh đang khẽ cười.
“Tiểu Niệm, đàn ông khác trên thế giới này phải giết hết, ánh mắt bọn họ nhìn em đều có ý muốn, bọn họ phải chết, không nên sống, em là của anh, em chỉ là của anh!”
Bỗng nhiên hình ảnh thay đổi, La Kỳ đứng ở trước mặt cô, tức giận nhìn cô: “Là cô, là cô biến con trai tôi thành như vậy, cô biến con tôi trở thành ma quỷ!”
Đột nhiên, hình ảnh lại lại biến thành Thời Địch, Thời Địch bị mấy người đàn ông kéo vào phòng tối, đôi tay liều mạng cào đất, điên cuồng kêu khóc phía trước: “Cô vui vẻ chứ, cô đắc ý chứ, người đàn ông này vì cô mà trả thù tôi, trả thù như vậy cô thấy rất vui đúng không? Có phải cô rất vui không, a, a...”
Thời Địch bị bọn họ kéo vào, giống như nuốt vào một cái lỗ đen.
“Không!”
Thời Tiểu Niệm lập tức giật mình tỉnh lại từ trong giấc mơ, cả người ngồi dậy, đầu đầy mồ hôi, hô hấp không thuận.