Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 870: Chương 870: Chương 454: Anh không yêu em nữa, em cũng không sao? 2




Một bóng người cao lớn đi tới, ngồi xuống bên cạnh giường, hai mắt khẩn trương nhìn cô: “Sao thế? Thấy ác mộngà?”

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn Cung Âu ở trước mắt, sợ hãi rụt về phía sau, ngay sau đó cô lại bổ nhào về phía anh, nhào vào trong ngực của anh, ôm lấy chặt chẽ, cảm nhận được nhiệt độ trên cơ thể anh.

“Sao vậy?”

Cung Âu vuốt đầu của cô, khẽ hỏi, tiếng nói hấp dẫn.

“Cung Âu, em rất sợ.”

Thời Tiểu Niệm ôm chặt lấy anh, mồ hôi từ trên trán chảy xuống mắt của cô, để tầm mắt của cô trở nên mơ hồ.

“Sợ cái gì?”

Cung Âu hỏi.

Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu từ trong ngực anh, hai tay xoa mặt của anh, giọng nói mang theo một chút rung động: “ Cung Âu, chúng ta chữa bệnh đi, em tin, sẽ có một bác sĩ có thể trị hết được bệnh của anh, có được hay không?”

Chuyện chữa bệnh này, nhất định phải là Cung Âu tự nguyện thì mới có thể, nếu không thế nào cũng đều vô ích.

Cung Âu cau mày, sắc mặt khó coi: “Vì sao phải chữa bệnh!”

Anh bất mãn.

“Em muốn anh làm người bình thường.” Thời Tiểu Niệm nói.

“Hiện tại anh không tốt sao?” Cung Âu hỏi ngược lại, rũ mắt nhìn cô: “Anh không cần chữa bệnh, anh cảm thấy hiện tại anh rất tốt.”

Thời Tiểu Niệm nhìn anh thật sâu: “Coi như là vì em, vì em tiếp nhận trị liệu, có được hay không? Có được hay không?”

“Không được!”

Cung Âu thẳng thừng cự tuyệt.

Đều phản ứng giỗng như lần khác.

Trước đó, Thời Tiểu Niệm có thể khuyên anh đi tiếp nhận trị liệu, chỉ được chút, hiện tại, làm sao cũng không khuyên nổi.

“Vì sao?”

Thời Tiểu Niệm quỳ gối trên chăn mềm mại hỏi.

Cung Âu đẩy tay cô ra, từ bên giường đứng dậy, rũ mắt nhìn cô chằm chằm, lạnh lùng nói: “Mona nói, nếu như anh chữa khỏi bệnh, tình cảm của anh với em sẽ trở nên nhạt, thậm chí biến mất!”

Thời Tiểu Niệm giật mình, sau đó lúng ta lúng túng nói: “Không sao, em không có sao, Cung Âu.”

Cô thật sự không có sao.

“Không sao?” Lần này, ánh mắt Cung Âu đều lạnh xuống: “ Thời Tiểu Niệm, anh không yêu em nữa, em cũng thấy không sao?”

Trong mắt của anh hiện ra tức giận.

Thời Tiểu Niệm gật đầu: “Đúng, không sao, chỉ cần em yêu anh là đủ rồi.”

Tình cảm của anh có trở nên nhạt hoặc là biến mất, cô cũng có thể tiếp nhận.

Chỉ cần anh thật tốt, sẽ không bị người kích thích là đã phát cuồng.

“Nhưng anh quan tâm!” Cung Âu nhìn cô, ánh mắt lạnh lẽo: “Anh cảm thấy hiện tại anh rất tốt, nếu như anh yêu em ít đi một chút, thì anh cảm thấy không tôn trọng em! Giống như trước đó anh không có đủ kiên định, Anh mới vì anh trai mà chia tay em! Và anh không thể chịu đựng nó thêm lần nữa!”

“...”

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn anh: “ Cung Âu, cũng không nhất định sẽ trở nên phai nhạt, nói không chừng trị hết bệnh, tình cảm còn đây? Không phải nó rất tốt sao?”

“Sau khi em bị bắt đi ở bệnh viện, anh đã thề với mình, nếu để anh tìm được em, đời này anh sẽ không buông tay nữa Cung Âu dùng sức nói ra khỏi miệng: “Anh sẽ không ngu ngốc vậy nữa! Loại việc không có tỷ lệ trăm phần trăm này anh sẽ không nếm thử!”

Buông tay một lần là đủ rồi.

Anh sẽ không cho phép tương lai mình buông tay một lần nữa!

“...”

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác quỳ ngồi ở trên giường, một câu cũng không nên lời.

Cung Âu nhìn cô, bời vì cô nhắc tới chuyện này mà cả người tràn ngập nóng nảy, anh xoay người, hai tay đặt ở bên hông cố gắng đè nén tức giận của mình.

Ở trước mặt cô, anh muốn kiềm chế tức giận.

Đối với trước mặt người khác, nếu như anh muốn nổi giận, anh liền trực tiếp phát ra.

Bỗng nhiên, Cung Âu giống như nghĩ đến cái gì đó, ánh mắt âm lãnh nhìn về phía cô: “ Vì sao chỉ đi Ý một chuyến em đã nói lời như vậy? Có phải em có tính toán khác gì hay không, nếu anh không yêu em như vậy, hoặc là không yêu em nữa, em có thể cao chạy xa bay cũng người nào đó hay sao?”

Cung Âu đa nghi càng hơn lúc trước.

Thời Tiểu Niệm nhìn anh như vậy, thể xác tinh thần đều mệt, cuối cùng không nói nên lời muốn anh chữa bệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.