Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“...”
Nụ cười của Thời Tiểu Niệm ngưng đọng trên mặt, không cần phải nói, bời vì không tìm thấy cô, người hầu nữ bị Cung Âu mắng khóc, cô lên tiếng hỏi: “Cung Âu đâu?”
“Ở thư phòng.”
“Tốt, tôi đi qua, mẹ ngồi ở chỗ này nhé.”
Thời Tiểu Niệm nói với Từ Băng Tâm, nhưng sau đó xoay người rời đi.
Thời Tiểu Niệm đi từng bước tới thư phòng, ngón tay vô thức xoay chuyển chiếc nhẫn kim cương trên tay.
Càng gần thư phòng, người hầu càng ít.
Hiện tại cứ trong phạm vi 10m có Cung Âu, tất cả mọi người không dám đến gần.
Đến thư phòng, bên trong càng không có bất kỳ ai.
Thời Tiểu Niệm đi vào thư phòng, ánh nắng bên ngoài chiếu qua cửa sổ sát đất, trước bàn sách không có một ai, chỉ có máy vi tính đang mở một đống chương trình dữ liệu.
Người đâu?
Thời Tiểu Niệm đang suy nghĩ, thì nghe thấy một giọng nói điện tử truyền đến: “Bên trái cách mặt đất hai mét sáu, bên phải cách mặt đất hai mét sáu, cung tiên sinh, bức họa này đã treo rất tốt rồi.”
Là tiếng Mr Cung.
Bức họa sao?
Thời Tiểu Niệm chuyển mắt, chỉ thấy Cung Âu giẫm lên trên một cái ghế, treo một bức họa trên tường, mà Mr Cung đứng ở một bên, ngửa đầu, dùng mắt điện tử quét nhìn độ cao mặt đất, bảo đảm mức độ treo, không có chút lệch.
“Tại sao cảm giác vẫn bị lệch.”
Cung Âu lạnh lùng nói, anh là người xoi mói.
“Cung tiên sinh, ngài không tin tôi sao?” Mr Cung nói: “Tôi đã dùng hệ thống đo đạc.”
“Cậu cũng là tôi nghiên cứu, không cần nói ra công năng của mình.”
Cung Âu khinh thường nói, nhảy từ trên ghế xuống.
Thời Tiểu Niệm đứng đó nhìn bức họa ở trên tường, đó là một bức họa chân dung, bức họa chân dung nửa người Cung Âu, lên mẫu vẽ, Cung Âu bên trong hình dáng góc cạnh rõ ràng, anh tuấn ưu nhã, tóc ngắn lông mày sâu, đôi mắt đen nhánh sắc bén, giống như nhìn xuyên ra ngoài, một đôi môi mỏng cao ngạo, hoàn toàn kế thừa khí thế Cung Âu.
“Cái này. . .” Thời Tiểu Niệm nhìn thấy cả người ngẩn ngơ: “Đây không phải em vẽ ra sao?”
Cung Âu quay đầu lại, nhìn thấy cô, khóe môi nhếch lên thành một đường cong: “Đương nhiên anh biết là em vẽ, cho là giấu dưới giường anh không biết sao?”
Thời Tiểu Niệm thiếu chút té xỉu: “Tranh này là...”
“Là quà sinh nhật đưa cho anh sao?”
Cung Âu hỏi.
Thời Tiểu Niệm bị hỏi sững sờ, sau đó gật đầu.
Cái tranh chân dung cô vẽ rất lâu, nguyên đôi mắt cô đã vẽ mất vài ngày, bời vì muốn vẽ anh hấp dẫn, khuôn mặt anh tuấn của anh có một đôi mắt thu hút hồn phách, cho nên cô đã nghiên cứu rất lâu.
Còn phải tìm lấy thời gian không ở cùng anh để đi vẽ tranh, thế mà hiện tại lại treo trên tường trong thư phòng anh.
“Thế nào, treo ở chỗ này có được hay không, anh cảm thấy vị trí bên trái lệch ba millimet.” Cung Âu đứng đó trầm giọng nói ra.
Đã cách mặt đất hai mét sáu, làm sao thấy lệch ra ba millimet chứ?
Chờ chút.
Đây không phải trọng điểm.
“Tại sao anh lại lấy tranh của em?” Thời Tiểu Niệm hỏi.
“Không phải quà sinh nhật cho anh sao?”Mắt đen Cung Âu liếc cô một chút: “Nhìn em mấy ngày nay cứ lén lén lút lút anh đã biết em có vấn đề rồi, thì ra vụng trộm trốn tránh vẽ anh.”
Anh làm bộ mình rất thông minh.
Thời Tiểu Niệm che trán: “Thế nhưng tranh này là em chuẩn bị tặng vào sinh nhật của anh, bây giờ anh treo lên, em sẽ không có quà đưa anh.”
Bọn họ mỗi ngày đều dính ở cùng một chỗ, cô kiếm được chút thời gian vẽ tranh đã không dễ dàng, mắt thấy sinh nhật của anh sắp đến, cô đi đâu lấy ra một phần quà sinh nhật mới cho anh?
“Tại sao phải vào ngày sinh nhật?”
Cung Âu nhíu mày, anh rất hài lòng bức tranh này.
“Em là muốn cho anh ngạc nhiên, em không nghĩ tới anh lại tìm được.”
Thời Tiểu Niệm khóc không ra nước mắt, cô còn cẩn thận giấu ở dưới gầm giường, cho rằng chỗ nguy hiểm nhất chính là chỗ an toàn nhất.
Mr Cung làm ra động tác buông tay phối hợp với cô, biểu đạt không biết làm sao.
Sự ngạc nhiên bị tiết lộ sớm.
Cung Âu đứng ở trước mặt cô, mặc một chiếc áo sơ mi xanh đậm, cổ áo mở hai cái cúc, lộ xương quai xanh khêu gợi, nghe cô nói, con ngươi anh sâu hơn, môi mỏng khẽ động: “Anh cho là em để anh xuống dưới giường tìm, cho nên em mới cố ý lén lén lút lút.”
“...”
Thời Tiểu Niệm yên lặng.
Đây là anh đang nói cô ngốc sao, anh cho là để giấu món quà ở dưới mắt anh dễ sao.