Cung Âu nhìn cô, sau đó một chân đạp lên trên ghế, đưa tay cầm bứa họa xuống, đưa cho Mr Cung: “Để lại dưới gầm giường phòng tôi.”
“Vâng, Cung tiên sinh.” Mr Cung nghe lệnh.
Thời Tiểu Niệm không hiểu nhìn sang Cung Âu: “Vì sao còn trả về?”
Đây là định làm cái gì.
“Đến hôm sinh nhật anh sẽ tìm. Tránh cho trong mấy ngày này em lại phải suy nghĩ tìm một món quà mới, hao tổn tinh thần.”
Cung Âu nghiêm túc nói.
“...”
“Yên tâm, anh sẽ cho là chưa bao giờ thấy qua.”
“...”
Thời Tiểu Niệm yên lặng.
Cung Âu ôm cô ngồi trước bàn sách, ngón trỏ nâng cằm cô lên: “Về sau không cho phép lén lút trốn đi.”
“Em chỉ muốn chuẩn bị quà tặng cho anh.”
“Em ở bên cạnh anh, anh thấy an tâm.” Cung Âu để cô ngồi lên trên ghế, chính mình thì lui về sau, một mực lui đến cạnh cửa, mắt đen nhìn cô chằm chằm: “Vả lại, em muốn cho anh ngạc nhiên thì cũng không cần phải lẩn trốn, rất dễ dàng.”
“Rất dễ dàng? Ngạc nhiên gì?”
Thời Tiểu Niệm kinh ngạc, anh thì ngoài việc ăn ra, thứ khác rất khó nịnh nọt.
“Bịch.”
Cung Âu đưa tay đóng cửa lại , khóe môi nhếch lên một đường cong, mắt đen hiện ra một loại thâm ý: “Em nói xem?”
Nói xong, Cung Âu liền nhào tới cô, Thời Tiểu Niệm khẽ kêu một tiếng, cái cằm bị anh nâng lên, anh cúi đầu hôn lên môi cô, hai tay ôm lấy cô.
Xoay người một cái, anh ngồi ở trên ghế, để cho cô dạng chân ngồi trên đùi anh.
“Đừng làm loạn, Cung Âu, giữa ban ngày.”
Thời Tiểu Niệm bối rối dãy dụa ở trên đùi anh muốn xuống, Cung Âu đưa tay ngăn lại, dễ dàng khống chế cô trong ngực mình, môi mỏng hôn xuống, hôn qua cằm cô, tiếp tục hướng xuống.
Hôm nay cô mặc một chiếc áo sơ mi đầy sao, Cung Âu hôn lên cổ cô, một tay đỡ lấy lưng cô.
Thời Tiểu Niệm bị hôn đến không thích ứng được, người thẳng lưng, Cung Âu vẫn hôn cái cổ trắng nõn của cô từ dưới lên trên, giống như đang tế bái cô.
Anh một bên hôn một bên nói: “Thời Tiểu Niệm, nếu như mỗi ngày em đều ngồi ở trong ngực của anh, mặc anh muốn làm gì thì làm, cũng là ngạc nhiên nhất.”
“Đừng làm bừa.”
Hai tay Thời Tiểu Niệm đặt trên vai anh, bị hôn đến né tránh ra, nhưng tránh không được.
Môi của anh nóng bỏng, nóng bỏng lấy làn da của cô, hôn đến cô động tình.
“Cung Âu, em có chuyện muốn nói với anh.” Thời Tiểu Niệm nhỏ giọng nói, giọng có chút run.
“Em nói đi.”
Cung Âu tiếp tục hôn, môi mỏng áp vào nút áo của cô, để hàm răng trắng gỡ nút áo cô.
“Anh tự tay viết một thiệp mời cho mẹ anh đi, ừm, mời bà ấy tới đây.” Thời Tiểu Niệm nói xong đẩy đầu anh ra: “Chẳng qua bây giờ cách sinh nhật không có tới mấy ngày, dùng mạng gửi thiệp mời cho bà đi.”
“Không muốn, mời bà ấy làm gì.”
Cung Âu bất mãn nhíu mày, tiếp tục hôn cô, đấu tranh với cúc áo sơ mi của cô.
“Cha mẹ anh lui một bước, ừm, anh cũng nên lui một bước đi, đừng, đừng làm loạn, tý hôn, Cung Âu, nên nói chuyện.”
Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên đùi của anh, lại đẩy đầu của anh ra lần nữa.
“Không muốn!”
Cung Âu vẫn hai chữ này. Một đôi con ngươi sâu kín nhìn cô chằm chằm: “Có thể hay không cũng không nói lời đó ngay lúc này?”
“Em rất nghiêm túc, Cung Âu.”
Thời Tiểu Niệm nói.
“Anh cũng nghiêm túc.”
Nói xong, Cung Âu lại như mèo con, dính lại ở người cô, môi mỏng mở ra hôn lên cổ cô lần nữa, sau đó chậm rãi hướng xuống.
Thời Tiểu Niệm bị ép ngửa đầu, giọng nói mang theo một chút rung động: “Hơn bốn tháng đã qua, ưm, người nhà anh tốt lên, không tốt hay sao?”
Cung Âu hôn cổ của cô, bỗng dưng, con ngươi sâu thẳm, ngửa mặt lên nhìn cô: “Em muốn làm con dâu tốt như vậy sao?”
“Coi như là em muốn đi.”
Thời Tiểu Niệm nói.
“...”
Cung Âu nhìn cô chằm chằm.
Một tay của Thời Tiểu Niệm đặt trên vai anh, một tay xoa mặt của anh: “ Em biết anh không có khả năng thật sự muốn làm người lạ với họ, trước hết cứ hòa với mẹ anh đi, chờ chuyện đính hôn qua lâu một chút, lại làm hòa với cha anh là được.”
“Sai, ngày đính hôn ấy, cái gì anh cũng không để ý rồi.” Cung Âu ngưng mắt nhìn cô, trầm giọng nói ra từng chữ từng chữ: “ Anh chỉ cần một mình em.”
Ở khoảng cách gần nhìn vào ánh mắt của anh, nơi đó giống có đám lửa nhỏ bốc cháy ở trong mắt anh.
Một mực đốt vào lòng cô.
Thời Tiểu Niệm nghe lời của anh, trước kia nghe được lời vậy, cô sẽ cảm động, nhưng bây giờ, cô cũng chỉ thấy đau lòng.
Đau lòng anh biến thành bây giờ, cái gì cô cũng đều không làm được.
“Nhưng em không hy vọng anh vì em mà từ bỏ quá nhiều.” Thời Tiểu Niệm nhìn ánh mắt anh, ngón tay vỗ về lên gương mặt anh: “Chuyện của Tịch Ngọc lộ ra, nhưng mà bây giờ Cung gia cũng không có làm gì em, không phải sao, điều này nói rõ bọn họ cố ý nhường lại một bước, là muốn cho anh hiểu, bọn họ coi trọng tình thân với anh.”