Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 875: Chương 875: Chương 457: Cung Âu, em đã chuẩn bị món quà cho anh! 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Một tiếng trẻ con cực nhỏ từ ngoài truyền vào.

Động tác Cung Âu hôn Thời Tiểu Niệm cứng đờ, mắt sâu, khản giọng nói: “ Thời Tiểu Niệm, em có nghe tiếng gì hay không?”

“Hình như tiếng Tiểu Quỳ.” Thời Tiểu Niệm xuống khỏi chân của Cung Âu, cố gắng nghe.

Quả nhiên, tiếng đập cửa cực nhỏ.

Giống như là tiếng nắm tay nhỏ vỗ lên cửa.

Sau đó thì nghe thấy một tiếng nhỏ truyền đến: “Kha, cha, kha.”

Cung Âu bỗng nhiên đứng lên, đi ra mở cửa.

Bên ngoài cửa, Phong Đức và chuyên gia nuôi trẻ dẫn một đám người hầu đứng đó, từng người tươi cười rạng rỡ, thấy cửa mở, tất cả mọi người cung kính cúi người với anh: “Chúc mừng thiếu gia, chúc mừng thiếu gia, tiểu Quỳ tiểu thư gọi cha rồi.”

Một đám người rối rít.

Tiếng nói rung động.

Từ Băng Tâm đứng ở một bên mỉm cười nhìn họ.

Ở cửa, Tiểu Quỳ bị tiếng la làm chấn động, đặt mông ngồi ở dưới đất, đôi mắt ngây thơ nhìn họ, chớp mắt.

“Mọi người nói cái gì?”

Cung Âu chấn động, trầm giọng hỏi.

Phong Đức vừa cười vừa nói: “Chúc mừng thiếu gia, vừa rồi Tịch phu nhân dạy Tiểu Quỳ tiểu thư hai câu, Tiểu Quỳ tiểu thư đã sẽ gọi cha rồi.”

Nghe được tiếng cha, Tiểu Quỳ ngồi ở dưới đất, tay nhỏ nắm lấy cằm mình, trong miệng phát ra tiếng nũng: “Kha, Cha kha.”

Cung Âu cúi đầu xuống, khó có thể tin nhìn con gái mới chín tháng của mình.

Thời Tiểu Niệm nghe vậy cũng không khỏi đi ra cửa, không dám tin tưởng nhìn con gái trên mặt đất, Tiểu Quỳ mở miệng, người đầu tiên gọi lại là Cung Âu.

“Này! Con lại gọi thêm một tiếng nữa đi!”

Cung Âu tới bên Tiểu Quỳ nói.

Tiểu Quỳ ngây thơ nhìn họ, không biết chuyện gì, đương nhiên không phối hợp.

Cung Âu không có cách với đứa trẻ, dứt khoát nói với đám Phong Đức: “Mấy người kêu lại một tiếng!”

Phong Đức và đám người hầu lập tức cúi đầu góc 90 độ: “Chúc mừng thiếu gia, chúc mừng thiếu gia, Tiểu Quỳ tiểu thư gọi cha rồi!”

“Lại đi!”

Cung Âu nghe thấy tinh thần sảng khoái.

“Chúc mừng thiếu gia, chúc mừng thiếu gia, tiểu Quỳ tiểu thư gọi cha rồi !”

Mọi người cúi đầu.

“Tiếp tục!”

Giữa lông mày Cung Âu đều là đắc ý.

“Chúc mừng thiếu gia, chúc mừng thiếu gia, Tiểu Quỳ tiểu thư gọi cha rồi!”

Mọi người lại cúi đầu.

Vẫn chưa xong.

Chẳng phải con gái mở miệng hay sao, đâu cần như vậy?

Thời Tiểu Niệm im lặng nhìn Cung Âu, chính là muốn nói gì đó, Từ Băng Tâm lại cười nói: “Tiểu Niệm, vừa nãy các con ở cùng thì tốt, vừa rồi ở trong sân, tiểu Quỳ phát âm càng chuẩn.”

Nói xong, Từ Băng Tâm nhìn lại Thời Tiểu Niệm, chỉ thấy Thời Tiểu Niệm đứng ở bên cạnh Cung Âu, tóc và quần áo có chút lộn xộn, áo sơ mi còn bị mở ra ba cúc, may mắn là hở không nhiều, không có cảnh xuân lộ ra bên ngoài.

Bờ môi Thời Tiểu Niệm bị nhòe chút son, hơi sưng, vừa nhìn là biết hai người ở trong thư phòng làm gì.

Trên mặt Từ Băng Tâm có chút thừ ra.

Lúc trước Cung Âu sốt ruột để cho người hầu đi khắp nơi tìm Thời Tiểu Niệm, người hầu còn khóc lóc, kết quả chính là để con gái bà đi vào thư phòng làm... Thật là, cho dù tuổi trẻ khí thịnh.

Cũng không đợi tới ban đêm được sao.

Lại vì cái này bỏ lỡ lần đầu con gái mở miệng.

Thấy vẻ mặt Từ Băng Tâm như thế, Thời Tiểu Niệm cúi đầu nhìn mình, nhất thời mặt đỏ gay, Cung Âu cũng phát hiện bộ dáng của cô không ổn, lập tức cản trước người Thời Tiểu Niệm.

May mắn không có ai trông thấy, nếu không, anh đã móc toàn bộ mắt đám người này!

“Mấy người có thể đi xuống.”

Cung Âu lạnh lùng nói.

“Vâng, thiếu gia.”

Phong Đức lập tức mang người rời đi, Từ Băng Tâm không nhìn nổi, lắc đầu rời đi.

Thời Tiểu Niệm trốn ở sau người Cung Âu, vội vội vàng vàng cài nút áo lại, mặt bỏng giống như bốc cháy: “Đều tại anh, em nói đừng làm loạn mà.”

“Trách cái gì, muốn trách thì trách con gái của em.”

Cung Âu nói ra, môi mỏng dựng lên một tia đắc ý, cúi người ôm Tiểu Quỳ ở dưới đất lên, ôm có chút cứng ngắc.

Bình thường anh vốn không có ôm con gái, thay vì nói không am hiểu, thì nói đúng ra là không dám.

Bời vì đứa bé quá nhỏ.

Hiện tại Tiểu Quỳ lớn lên chút xíu, Cung Âu mới dám ôm lấy.

Tiểu Quỳ bị anh ôm, chép miệng trông ngóng, tròng mắt màu đen đảo quanh, nhìn bên này, nhìn bên kia.

“Sao nó không lên tiếng?”

Cung Âu nhíu mày hỏi, có chút bất mãn.

Mới vừa rồi còn kêu.

“Trẻ con cần dạy.” Thời Tiểu Niệm cài nút cuối, kéo tay Tiểu Quỳ, chuyển lực chú ý của nó sang bên người mình: “Cha, gọi cha.”

“Kha kha.”

Tiểu Quỳ nghiêm túc nhìn miệng của Thời Tiểu Niệm nói theo

Phát âm không chuẩn, nhưng Cung Âu lại thấy hài lòng, ôm tiểu Quỳ nói: “Con gái Cung Âu của anh cũng rất thông minh, chín tháng đã biết nói!”

“...”

Trẻ con chín tháng biết mở miệng nói một chút như vậy, không phải chuyện hiếm lạ gì.

Cái này cũng đáng để anh kiêu ngạo như thế.

Thời Tiểu Niệm nghĩ như vậy, thấy Cung Âu nhìn chằm chằm vào con gái, con ngươi đảo vòng, bỗng nhiên cô nghĩ đến, hiện tại Cung Âu cố chấp đến ai cũng không để ý, chỉ để ý một mình cô.

Nếu như có thể để Cung Âu quan tâm đến con gái nhiều hơn, vậy hẳn là bệnh tình có tiếntriển tốt hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.