Nghĩ như vậy, Thời Tiểu Niệm kéo tay nhỏ của Tiểu Quỳ, ra vẻ ăn dấm nói: “Thật là, trách không được người ta nói con gái là tình nhân kiếm trước của cha, em theo nó nhiều hơn anh, thế mà nó mở miệng gọi anh trước, xem ra, nó thích anh hơn.”
Cô tưởng Cung Âu sẽ tiếp một câu: Đó là đương nhiên.
Kết quả, ánh mát Cung Âu chuyển dời sang Thời Tiểu Niệm, mắt đen nhìn cô chằm chằm, khẽ nói: “Tình nhân đời trước của anh cũng là em! Sau này không cho phép con gái gọi anh, về sau chỉ được gọi mẹ ở trước mặt em!”
“...”
Thời Tiểu Niệm ngẩn ngơ, không nghĩ tới anh sẽ phản ứng như thế, cô bỗng bừng tỉnh nói vội: “Nhưng hiện tại nó rất thân cận lại thích anh hơn, tốt như vậy, về sau anh nên theo nó nhiều hơn, để Tiểu Quỳ mở miệng gọi em.”
Cung Âu nhìn cô một cái, sau đó trịnh trọng gật đầu: “Ừm, có thể.”
Thời Tiểu Niệm mỉm cười, nắm lấy tay nhỏ tiểu Quỳ hôn lên một chút.
Cung Âu ghen tỵ nhìn cô: “Anh cũng muốn hôn.”
“Được.”
Thời Tiểu Niệm tự nhiên đưa tay nhỏ của Tiểu Quỳ cho anh, Cung Âu trực tiếp bỏ qua bàn tay nhỏ bé, cúi đầu hôn Thời Tiểu Niệm.
Tiểu Quỳ trợn tròn mắt nhìn bọn họ, nửa ngày, nó từ từ chu cái miệng nhỏ ra.
...
Italy.
Buổi sáng ánh sáng phất qua tòa thành phố này.
Thuyền máy lái trên mặt hồ, Mộ Thiên Sơ đứng một mình trên ban công, rũ mắt nhìn phía hồ nước, nghe tiếng thuyền máy đi qua.
Ánh nắng chiếu vào người anh.
Mộ Thiên Sơ nhắm mắt lại, thật lâu mới mở mắt ra, nhìn thế giới này ở trong mắt mình, đều không thấy rõ bất kỳ thứ gì.
Gió lạnh thổi đến, kéo theo lạnh lẽo.
Bỗng nhiên, trên vai của anh có thêm một chiếc áo khoác.
Mộ Thiên Sơ quay đầu, chỉ thấy Thời Địch đứng trước mặt mình, đôi mắt cẩn thận nhìn anh, lui về sau hai bước, bộ dạng như một người hầu.
Nhưng trên người của cô ta thay đổi trang phục xinh đẹp đắt đỏ, giống như tạo hình trước đây, nhưng linh hồn đã thay đổi rồi, luôn là bộ dạng dễ dàng hoảng sợ.
Thời Địch đi vào trong phòng, chỉ chốc lát sau cầm thuốc và cốc nước tới.
“Thiên Sơ, tới giờ uống thuốc rồi.”
Cô ta khẽ nói, giọng nhỏ như là tiếng muỗi.
Mộ Thiên Sơ rũ mắt nhìn thuốc một chút, không nói gì, cũng không có hành động.
Thời Địch thấy anh như vậy, giống như là nghĩ đến cái gì đó, tay run một chút, sợ hãi nhìn anh: “Thiên Sơ, tôi không có động tay gì vào thuốc, tôi không dám, tôi thật sự cũng không dám nữa.”
Cô ta cho là Mộ Thiên Sơ nghĩ cô ta định làm gì với thuốc như trước.
Mộ Thiên Sơ nhìn cô ta, cười nhạt một tiếng, nói: “Tôi không có hoài nghi cô.”
Nói xong, Mộ Thiên Sơ cầm cốc uống thuốc.
Thấy thế, Thời Địch nhẹ nhàng thở ra, trên mặt đã sợ đến toát mồ hôi, đôi mắt thì nhìn thẳng vào anh, trong mắt không che giấu được thâm tình và ái mộ.
Thời Tiểu Niệm cho là Thời Địch nhỉ đang giả vờ, anh cũng đã nghe thuộc hạ nói về bộ dạng Thời Địch trong điện thoại, anh cũng tưởng như vậy.
Nhưng khi mang Thời Địch từ quốc gia nhỏ kia trở về, Thời Địch gầy như que củi, trong mắt tràn ngập hoảng loạn, với ai cũng nói xin lỗi, lúc nhìn thấy anh, thậm chí mặt mũi cô ta tràn đầy xấu hổ mà trốn xuống dưới gầm bàn.
Từ lúc đó, Mộ Thiên Sơ biết Thời Địch đã thay đổi thật.
Đúng thế, bọn họ cũng đã thay đổi, Thời Địch có thể không thay đổi sao.
Mộ Thiên Sơ vươn tay kéo cô ta vào trong ngực, Thời Địch run lẩy bẩy, cũng không dám ôm anh, mặc cho anh ôm.
“Xuống nghỉ ngơi đi, lúc tôi không gọi cô không được tới.” Mộ Thiên Sơ nhanh chóng buông cô ta ra, thản nhiên nói.
“Vâng.”