Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.
“Nhất định Mộ thiếu có thể nhìn thấy.”
Không ai biết Mộ Thiên Sơ cố chấp hơn bác sĩ lông mày sẹo.
Mộ thiếu bị Cung Âu hành hạ quá nhiều, anh muốn ra mặt, anh muốn xoay người, chờ đến khi thị lực biến mất, anh càng không thể làm được, cho nên hiện tại anh mới mạo hiểm, căn bản không thể tu thân dưỡng tính, không thể không đi suy nghĩ.
Hy vọng có thể như Mộ thiếu muốn, như vậy, về sau mù, Mộ thiếu sẽ không có quá nhiều tiếc nuối.
“Quyền thế Cung Âu ăn sâu bén rễ, sự nghiệp của anh ta, bối cảnh của anh ta, ông thật sự thấy tôi nhất định có thể làm được?” Mộ Thiên Sơ khẽ cười một tiếng, hỏi.
“À.”
Bác sĩ lông mày sẹo không nói ra lời.
“Kỳ thật trong lòng ông cho là không thể nào, cảm thấy tôi quá vọng tưởng, tôi dựa vào gì có thể trong thời gian ngắn như vậy đấu lại Cung Âu.” Mộ Thiên Sơ nói.
“Mặc kệ như thế nào, Mộ thiếu phân phó tôi làm gì, nhất định tôi sẽ làm.”
Bác sĩ lông mày sẹo biểu hiện trung thành.
Ông có lo nghĩ đó, nhưng ông nguyện ý để Mộ Thiên Sơ sai khiến.
“Kế hoạch của tôi xác xuất thành công có thể ở 80% trở lên.” Mộ Thiên Sơ nói.
Vẻ mặt bác sĩ lông mày sẹo vô cùng nghi hoặc nhìn anh.
80% có thể có cao như vậy sao?
Cung Âu từ hai mươi tuổi đã ra thiết lập thương nghiệp Đế Quốc, trong toàn thế giới, anh là một nhân vật hết sức quan trọng, thật sự có thể dễ dàng vặn ngã như vậy sao?
“Biết vì sao không?”
Mộ Thiên Sơ nói, trong mắt lướt qua một vòng ánh sáng.
“Bời vì người cuối cùng hủy Cung Âu không phải là tôi.” Mộ Thiên Sơ nói.
“Đó là ai?”
Bác sĩ lông mày sẹo không hiểu nhìn Mộ Thiên Sơ, Mộ Thiên Sơ cũng không nói cho ông biết toàn bộ kế hoạch, ông cũng chỉ biết một phần.
“Cung Âu.”
Mộ Thiên Sơ phun ra hai chữ.
“...”
Bác sĩ lông mày sẹo sửng sốt một chút, cho là có chút vấn đề, muốn hỏi tiếp, đã thấy giữa lông mày Mộ Thiên Sơ lộ ra một chút mỏi mệt, bộ dạng không muốn nói tiếp.
Mộ Thiên Sơ đứng ở trên ban công, xoay người nhìn ra phía ngoài, ánh nắng dần dần sáng lên, lại không ấm được hơi lạnh ở trên người anh.
“Mặc kệ có thể thành công hay không, nhất định cô ấy hận tôi.”
Mộ Thiên Sơ khẽ nói.
Hận thì hận đi.
Dù sao cũng cứ như vậy.
“...”
Bác sĩ lông mày sẹo trầm mặc nhìn Mộ Thiên Sơ.
“Hận cũng tốt, tối thiểu, cô ấy sẽ không coi nhẹ tôi nữa.” Mộ Thiên Sơ cười chua xót một tiếng.
Đưa tay đè lên trán: “Uống thuốc lại muốn ngủ, tôi đi nằm một lúc.”
“Vâng, Mộ thiếu.”
Bác sĩ lông mày sẹo gật đầu, nhìn bóng dáng anh không khỏi than nhẹ một tiếng, Mộ thiếu vẫn để ý đại tiểu thư.
...
Trơi xanh không khí trong lành, ánh nắng lướt nhẹ qua rừng rậm, rơi vào đám người hầu ra ra vào vào trong tòa thành đế quốc, một ngày mới lại bắt đầu.
Thời Tiểu Niệm đứng trên tầng cao, đứng trước cửa sổ sát đất, trên người mặc mộtchiếc váy của nhà thiết kế Milan đặc biệt thiết kế, trắng xanh tiếp sắc, họa tiết mềm mại, được thiết kế mới từ sườn xám dân quốc, đã giữ lại yếu tố Trung Quốc, mang phong cách Châu Âu, dễ dàng đi lại mà không mất đi sự thanh lịch, phác hoạ thân hình cao gầy lung linh của cô, sa váy nhẹ nhàng lay động.
Cô nhìn từ trên xuống dưới, từ góc độ này nhìn xuống, cảnh sắc toàn bộ tòa thành trước mặt thu hết dưới đáy mắt cô.
Hào hùng khí thế, nhuộm sự thần bí.
Hôm nay ở chỗ này, Cung Âu trải qua sinh nhật 29 tuổi của mình.
Thời Tiểu Niệm nhìn con đường quanh co ra ngoài, hai bên đứng đầy bảo vệ, tất cả đều ngay ngắn trật tự, một lúc nữa thôi, sẽ có rất nhiều tân khách tiến vào, cô phải dùng bộ dạng một nữ chủ nhân nghênh đón bọn họ, cho Cung Âu một ngày tốt nhất.
“Thì ra em ở chỗ này.”
Một tiếng nói âm trầm vang lên.
Thời Tiểu Niệm quay đầu, Cung Âu dựa người vào cửa, trên người còn mặc áo ngủ, mặt hơi hơi nghiêng, đôi mắt nhìn cô chằm chằm, quét tới quét lui ở trên người cô, ánh mắt kia đến quá mức rõ ràng, giống như muốn cắn nuốt cô.
“Tỉnh rồi sao?” Thời Tiểu Niệm cười một tiếng.
Cung Âu nhìn cô, môi mỏng nhếch lên một đường vòng cung, lấy từ phía sau một bức tranh vẽ, ngón tay thon dài cầm khung màu trắng bên ngoài, bên trong là tranh chân dung của anh, anh tuấn, mị hoặc.
“Xem anh phát hiện cái gì ở dưới gần giường này.” Cung Âu nhìn cô nói, mắt đen thâm thúy, nghiêm túc hỏi: “Đây là quà sinh nhật em đưa cho anh sao?”
Lại còn giả vờ không biết thật, đúng là giả bộ max điểm.
“Cung tiên sinh thích không?”
Thời Tiểu Niệm phối hợp đóng vai mất trí nhớ với anh.
“Surprise.”
Cung Âu lười biếng dựa cạnh cửa nói, giọng nói mang theo hương vị người rấtngạc nhiên