Nụ cười Thời Tiểu Niệm càng sâu, không có tiếp tục diễn tiếp vớia anh, nói: “Em chuẩn bị bữa sáng mới học cách làm xong, chờ anh thưởng thức.”
Cả người Cung Âu lập tức đứng thẳng, con ngươi trở nên sáng hơn: “Xem ra hôm nay lại là một ngày tốt.”
“Ừm.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu.
“Vậy anh đi thay quần áo, ông già Phong Đức còn làm một bộ lễ phục vì anh, không biết có thể mặc được hay không.” Cung Âu một mặt khinh thường nói.
“Phong quản gia còn may lễ phục sao?” Thời Tiểu Niệm kinh ngạc, còn có cái gì mà Phong Đức không biết chứ.
Trên tay Cung Âu đang cầm khung tranh, liếc cô một chút: “Đừng có ca ngợi đàn ông khác.”
“Em không có.”
“Ca ngợi ở trong lòng cũng không được.”
“...”
Cung Âu mang theo tranh vẽ quay người muốn đi, bóng lưng thon dài, Thời Tiểu Niệm gọi anh lại: “ Cung Âu.”
“Ừm?”
Cung Âu xoay người lại.
Trong nháy mắt, Thời Tiểu Niệm giống như trở lại lần đầu tiên thấy Cung Âu ở trên báo trí, khi đó, Cung Âu cũng lấy bộ dạng bắn xuống như thế.
Vẻn vẹn một cái ngoái nhìn, lại hút hết ánh sáng trời đất.
Chỉ liếc mắt qua, khiến cho người ta không thể nhịn được nín thở.
“Sinh nhật vui vẻ.”
Thời Tiểu Niệm nói, từng chữ rõ ràng, giọng nói nhẹ nhàng, giống như suối trong khe đá chảy qua vách đá.
“Câu nói này hôm nay anh nghe muốn ói.” Vẻ mặt Cung Âu lãnh đạm nói, hắng giọng nói tiếp: “Chẳng qua câu này của em anh nhận!”
Nói xong, Cung Âu quay người rời đi, tốc độ trở nên càng nhanh, chân trần giẫm trên sàn nhà.
“Thiếu gia từ buổi sáng, nhìn thấy ai cũngliền bảo ngưng lại, nói ai cũng không được phép nói chuyện với anh. Vừa rồi không biết vì cái gì sao, hiện tại có chút hiểu ra, thiếu gia là đang đợi Tịch tiểu thư nói sinh nhật vui vẻ đầu tiên.”
Phong Đức mangmột chồng lễ phục nam đi tới bên Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm quay đầu, nhìn sang Phong Đức, cân nhắc những gì ông nói, không nhịn được cười rộ lên: “Là chuyện anh ấy sẽ làm.”
Trách không được đến giày cũng không mang đã đi ra rồi.
Thì ra sợ có người nói sinh nhật vui vẻ với anh trước.
“Tịch tiểu thư, tôi đi qua hầu hạ thiếu gia thay quần áo.” Phong Đức nói.
“Được, vậy tôi đi xuống trước.”
Thời Tiểu Niệm gật đầu.
Vũ hội sinh nhật phải muộn một chút thì mới mới bắt đầu, nhưng có khách quốc ngoại, khách của nơi khác tới sớm, bao gồm quà sinh nhật của tất cả tân khách đều đã đưa tới, chất đống trong một căn phòng.
Để đó đến chỗ giẫm chân cũng không có.
Đến hôm nay, Phong Đức còn cố ý lấy ra một số thứ hiếm, cho tân khách thưởng thức, đổi lại nước ngoài, khả năng là sẽ sắp xếp hoạt động đi săn.
Trong xã hội thượng lưu, giống như nam nữ luôn luôn khác biệt.
Cung Âu và Phong Đức cùng nhau khoan thai tới chiêu đãi khách nam.
Thời Tiểu Niệm và Từ Băng Tâm thì tiếp các khách nữ đi dạo cả tòa thành đế quốc, các khách nữ không khỏi bị sự khéo léo của tòa thành làm cho kinh diễm, chỉ là ba tầng trở lên của tòa thành thuộc nơi ở riêng tư, không thể tiến vào, tất cả mọi người cảm thấy có chút đáng tiếc.
Buổi chiều.
Thời Tiểu Niệm đưa các khách nữ đến phạm vi bên hồ của tòa thành.
Nhìn hồ nước và bầu trời, các khách nữ hào hứng, ngồi trên cầu gỗ nói chuyện châu báu trang sức, bàn về đàn ông.
“Nơi này thật sự quá đẹp, tôi vốn cho rằng Vịnh Bắc Bộ là nơi đẹp nhất thành phố S, thì ra nơi này mới phải. Tịch tiểu thư, cô là người phụ nữ may mắc.”
Một khách nữ khác vịn tay ở trên lan can nói với Thời Tiểu Niệm.
“Cảm ơn.”
Thời Tiểu Niệm nói, thành thạo xoay sở ở giữa mỗi người, mỗi đề tài cô đều có thể nói một chút.
“Bao giờ Tịch tiểu thư và Cung tiên sinh kết hôn?”
Một khách nữ khác hỏi.
“Cái này còn chưa biết.” Thời Tiểu Niệm nói.
“Tịch tiểu thư, tôi là phu nhân tổng giám đốc SA, chồng tôi luôn có ý muốn thỉnh giáo Cung tiên sinh một chút, hợp tác mạng toàn cầu, không biết Cung tiên sinh có thể nhìn qua phương án hay không?” Lại khách nữ hỏi.
“Trong công việc, từ trước đến nay tôi không hỏi qua, nhưng tôi sẽ hỏi một chút, rồi cho cô câu trả lời.”
Thời Tiểu Niệm nói.
Cứ nói chuyện không ngừng, Thời Tiểu Niệm cố gắng ứng phó từng cái.
“Tịch tiểu thư.” Phong Đức đứng đó với Cung Âu lên tiếng chào cô.
Cung Âu nhìn cô giao thiệp với mọi người như vậy, nhận ra sự cố gắng của cô là vì anh, khóe miệng không ngại kéo thành một nụ cười.
“Mệt không?” Cung Âu tiến đến bên cô. Cô lắc đầu mỉm cười.
Từ xa một đoàn xe cao cấp đang tiến về lâu đài, nhìn là biết ai đang đến, ánh mắt Cung Âu thâm trầm.
“Em không sợ mẹ anh đến sẽ gây khó dễ cho em sao?” Cung Âu ôm vai cô nhỏ giọng hỏi.