Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Bà ấy sẽ không làm vậy.” Thời Tiểu Niệm ảm đạm cười: “Hiện tại Cung gia đã nhượng bộ, không phải vậy sao? Tình thân vẫn dễ nói chuyện hơn.”
Đôi mắt đen của Cung Âu nhìn chiếc xe đằng xa lái tới, sắc mặt lạnh lùng.
Hiện tại Cung gia hoàn toàn nhẫn nại.
Anh không biết cha mình lại có thể chịu đựng như vậy, chuyện đính hôn cho vài người đến giải quyết là xong việc, anh chưa ngừng phái người đi cướp lấy Holy nhưng cha biết vẫn chưa bao giờ trách anh một câu.
Đó hoàn toàn không phải là phong cách của cha.
Anh cảm thấy có vấn đề.
Cung Âu cúi đầu nhìn Thời Tiểu Niệm, ánh mắt tìm tòi, Thời Tiểu Niệm cũng nhìn anh: “Làm sao vậy/”
“Không có gì.”
Cung Âu nhàn nhạt nói.
Lúc nói chuyện, hơn mười chiếc xe dừng trước mặt bọn họ, Phong Đức tiến đến đón xe đầu tiên, một người phụ nữ xinh đẹp bước xuống, chân đi giày cao gót, chiếc váy đắt tiền, móng tay sửa sang sạch sẽ, nhìn đôi tay này hoàn toàn không giống một người phụ nữ trung niên, trên đầu đội mũ long chim, phong cách ăn mặc là quý tộc Anh quốc.
Chiếc mũ lấy xuống lộ ra gương mặt như tranh vẽ, giống như một viên trân trâu tuyêt thế, đẹp đến mức làm cho người ta xem nhẹ tuổi tác của bà.
Khách tới đây không phải là nhân vật nhỏ gì, nhưng mỗi người nhìn thấy khí chất mỹ lệ như vậy đều xem trọng, không nhịn được thán phục.
La Kỳ được Phong Đức đỡ đi vào.
Thời Tiểu Niệm nắm tay Cung Âu, Cung Âu mím môi đang định tiến lên chỉ thấy tài xế mở cửa xe, một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp bước xuống.
Vẻ đẹp này khác với vẻ đẹp của La Kỳ, dáng người cao gầy, mái tóc xoăn vàng, làn da trắng nõn, gương mặt tiêu chuẩn châu Âu, gương mặt nhỏ nhắn nhưng sắc nét, trang điểm nhẹ nhàng, vừa vặn, đôi mắt xanh lam tràn ngập sự tự tin nhìn mọi người, gương mặt nở nụ cười thản nhiên.
Mona Lancaster.
Cô ta cũng đến đây.
Bữa tiệc sinh nhật hôm nay thật náo nhiệt.
Khách mời đều nhìn nhau, cảm giác hôm nay có thể xem được trò hay.
“…’
Nháy mắt nhìn thấy Mona, sắc mặt Cung Âu xanh mét, đi về phía trước, Thời Tiểu Niệm vội vàng nắm tay anh kéo lại: “Không có việc gì, qua hôm nay là tốt rồi.”
Cung Âu nhìn cô muốn hất tay cô ra, biểu tình trên mặt Thời Tiểu Niệm hết sức lạnh nhạt, dùng sức lên tay kéo Cung Âu.
Có thể trấn an Cung Âu thì chỉ có cô.
Cô tuyệt đối sẽ không để sinh nhật của Cung Âu biến thành trò tiêu khiển cho mọi người.
Cung Âu đứng đó, trong lòng bốc hỏa, hung hăng hất tay Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm gật đầu với La Kỳ: “Phu nhân, ngài đã tới.”
“Ừ.”
Ngón tay La Kỳ dịch dịch góc mũ, nhàn nhạt gật đầu.
Mona đi tới ôm lấy cánh tay La Kỳ nhìn về Cung Âu: “Cung Âu, chúc anh sinh nhật vui vẻ, anh sẽ không ghét bỏ em là khách không mờ mà tới sao?”
Sắc mặt Cung Âu vô cùng khó coi, trong mắt đầy âm lệ.
“Là mẹ mời Mona tới, Mona là cô gái tốt, là mẹ nhận con gái nuôi mà chưa từng công bố.” La Kỳ cười cười nhìn Cung Âu, nụ cười rung động lòng người, ánh mắt như vô tình có ý liếc Thời Tiểu Niệm ở bên cạnh.
Giọng nói của bà ta rất lay động nhưng rất giữ mặt mũi cho Cung Âu, ý bảo lễ đính hôn đã từ bỏ nhưng bà ta đã nhận Mona làm con nuôi, không nhắc lại chuyện đám hỏi nữa, chỉ có ý tốt.
Đồng thời cũng muốn mang Mona tới để thị uy với Thời Tiểu Niệm.
Không để cho Thời Tiểu Niệm dễ chịu, đó là lời chồng bà ta nói.
Nhưng có phải bà đã quên Cung Âu không cần lời chúc của bọn họ, anh nhìn thấy Mona đến bữa tiệc giống như vũ nhục Tiểu Niệm vậy.
“À.” Cung Âu cười lạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người phụ nữ trước mặt: “Phong Đức.”
Đuổi hai người kia ra ngoài!
“Phu nhân, mời vào trong.”
Thời Tiểu Niệm đoạt lời trước Cung Âu, mời La Kỳ và Mona vào trong, thái độ bình than, gương mặt tràn đầy tôn kính với trưởng bối, không hề có biểu hiện ghen tuông hay bị vũ nhục nên có.
Cung Âu trừng cô, hai tay bên người nắm chặt lại.
Thời Tiểu Niệm dùng ánh mắt bảo anh, cầu xin anh.
Hô hấp của Cung Âu nặng nề, cố gắng áp chế cảm xúc của mình, lúc này mới bắt đầu thả tay ra.
Thời Tiểu Niệm xoay đầu mỉm cười với anh sau đó xoay người, đôi mắt theo bản năng nhìn vào trong xe.
Trống rỗng.
Không nhìn thấy Holy.
Đường đường phu nhân quý tộc sẽ không lấy chuyện này lừa cô, muộn một chút lại hỏi thăm, hiện tại không phải là lúc.
Thời Tiểu Niệm và La Kỳ đi vào, cùng với Mona hai người một trái một phải.
“Tịch tiểu thư, cô là người tôi thấy có thể nhẫn nhục được.” La Kỳ cười nói, lời nói không nghe ra là khen hay là châm chọc.
Đương nhiên Thời Tiểu Niệm biểu hiện rất tốt.
Không quan tâm thiệt hơn.
Mấy ánh mắt đã có thể thu phục con trai bà.
“Anh ấy là con trai bà, bà không sợ anh ấy không thể khống chế được bản thân sao?” Thời Tiểu Niệm nhỏ giọng nói, giọng nói mang theo sự tức giận.
Cung Âu càng ngày càng dễ tức giận, không thể chịu kích thích, điều này cô đã từng nói.
Vậy mà La Kỳ còn mang Mona tới.