Mona đi bên cạnh, gương mặt vẫn duy trì nụ cười, đôi mắt xanh lam nhìn mọi người xung quanh lễ phép gật đầu giống như không nghe thấy hai người đang nói chuyện.
“Mang theo Mona không phải sao rất tốt sao?” La Kỳ thản nhiên nói, là do Thời Tiểu Niệm để bọn họ vào: “Giống như có thể làm cô khó chịu.”&‘…”
“Xem ra tôi thấy có phải như lời cô nói chỉ có cô mới có thể khống chế tính tình của Cung Âu hay không.”
“Nếu hôm nay không có tôi khống chế thì người mất mặt sẽ là bà, bà sẽ bị con trai mình đuổi ra ngoài.” Thời Tiểu Niệm nói.
Lễ đính hôn Cung gia đã mất mặt lắm rồi, còn muốn mất thêm lần nữa sao?
“Cô có thể khống chế vì cô yêu Cung Âu.” Mona đột nhiên quay đầu, tươi cười nhìn Thời Tiểu Niệm.
Đôi mắt Thời Tiểu Niệm lạnh lùng.
Suýt chút nữa thì đã quên cô ta là bác sĩ tâm lý, đối với chuyện của cô và Cung Âu thì cô ta hiểu rõ, đương nhiên biết cô sẽ lựa chọn cái gì.
“Lại nói, không khống chế và khống chế đối với một người mà nói đều giống nhau, lúc nãy ngoài cửa nếu thật sự Cung Âu lần nữa làm cho mọi người không có thang để xuống thì chứng tỏ cô cũng không áp chế được tính tình của nó, như vậy cô hoàn toàn vô dụng rồi.” Vào cửa, La Kỳ nhìn Thời Tiểu Niệm nói.
Một màn kia chỉ là thăm dò Thời Tiểu Niệm, xem ra trong mắt cô ta còn xem trọng bà một chút, còn xem trọng Cung Âu một chút.
Nói xong La Kỳ đi về phía trước, để lại hai cô gái trẻ tuổi ở phía sau.
Thời Tiểu Niệm nhìn Mona, thản nhiên cười: “Tôi còn đang nghĩ Mona tiểu thư là người không chịu thua ai, làm sao lại không có một chút động tĩnh, thì ra là chờ đến ngày hôm nay.”
Mona vừa đi vừa nói: “Chẳng thế thì sao, cô cảm thấy tôi nên ngồi trốn vào một góc nào đó sao?”
“Chỉ sợ Mona tiểu thư phải thất vọng rồi, cô đến cũng không làm tôi cảm thấy nhục nhã.” Thời Tiểu Niệm cười nói, ánh mắt lạnh nhạt.
“…” Mona lạnh lùng liếc cô.
“Biết bọn họ nói gì tôi sao?” Thời Tiểu Niệm liếc mắt nhìn khách khứa xung quanh: “Bọn họ nói xem, người phụ nữ này có được Cung Âu nhưng không được Cung gia đồng ý, còn bị làm khó dễ, thật là đáng thương.”
“…”
Mona không nói gì nhưng hiểu được ý tứ của Thời Tiểu Niệm nói.
“Cô có biết bọn họ nói cô gì không?” Thời Tiểu Niệm chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp của Mona, nụ cười thâm ý: “Bọn họ nói nhìn người phụ nữ kia bị hối hôn trước mặt mọi người còn chạy tới tiệc sinh nhật của Cung Âu, đúng là buồn cười.”&“…” Sự kiêu ngạo và tự tin trên mặt Mona nhất thời biến mất, hàng mi dài rung rung.
“À… đúng mà, cô là bác sĩ tâm lý, cô càng hiểu suy nghĩ của mọi người hơn tôi, là tôi lắm miệng rồi.” Thời Tiểu Niệm mỉm cười nhìn cô ta, khẽ gật đầu một cái: “Vậy cô cứ tự nhiên đi, thứ cho tôi tiếp đãi không chu toàn.” Thời Tiểu Niệm nói xong liền rời đi.
Mona đứng đó, gương mặt vặn vẹo, đôi mắt phẫn hận trừng Thời Tiểu Niệm.
Nhưng rất nhanh cô tha thu lại sự hận ý, bình tĩnh rời đi.
Thời Tiểu Niệm đang muốn tiếp đãi đám khách nữ thì bàn tay bị một cánh tay nóng rực kéo đi.
Cô bị Cung Âu kéo tới một gian phòng, cánh cửa sau lưng cô nặng nề đóng lại, ngăn cách tiếng ồn bên ngoài.
Cung Âu trừng cô: “Thời Tiểu Niệm, rốt cuộc em muốn làm gì? Vì sao không cho anh trực tiếp đuổi hai người kia ra ngoài?”
“Cung Âu, trong đó có một người là mẹ anh.” Thời Tiểu Niệm nói.
“Anh nói anh không cần bà ta!” Cung Âu gầm lên.
“Anh để ý.” Hiện tại anh không hồ đồ nữa, bởi vì bệnh tình nặng hơn cho nên trong tiềm thức của anh thì anh chỉ khăng khăng một người là cô.
So với cô thì không có gì quan trọng cả, ngay cả anh trai bí ẩn anh cũng có thể lôi ra.
Nhưng anh đã từng đồng ý gánh vác trách nhiệm gia tộc, nguyện ý thân thiết với mẹ mình, nhớ tới người mẹ yêu thương con trai, những thứ này cô làm như không biết, giống như bây giờ bên ngoài anh biểu hiện lạnh lùng, nhưng đối với chuyện La Kỳ tổ chức sinh nhật cho anh, anh không bài xíc, cho nên không đợi co nói đã chủ động ra cửa đón tiếp.
Chỉ là La Kỳ mang theo Mona tới làm anh nổi giận.
“Anh đã nói không cần là không cần! Em ở lại chỗ này cho anh, anh đi đuổi bọn họ.” Cung Âu nói xong kéo cửa đi ra ngoài.
Thời Tiểu Niệm vội vàng kéo anh lại: “Em không sao, Cung Âu, nếu mẹ anh đột nhiên biến mất, không phải sẽ trở thành đề tài bàn tán cho người ta sao?”
Cô tìn trong lòng anh vẫn để ý tới tình thần, chỉ là vì cố chấp cho nên mới ngày càng đạm bạc.
Cung Âu lườm cô: “Anh đuổi Mona đi! Nhìn thấy cô ta liền cảm thấy phiền.”
Nói xong Cung Âu nhanh chóng rời đi, dùng sức đóng cửa thật mạnh.