Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Đúng vậy, lời này nghe qua giống như đang dẫn vào đầm rồng hang hổ, nhưng không thể thử vào hôm nay, hôm nay là sinh nhật của Cung Âu.
Thời Tiểu Niệm sờ sờ trên người mình.
Hôm nay cô mặc một chiếc váy, không mang theo túi xách cũng không cầm theo điện thoại bên người.
“…”
Tạm thời không ra ngoài được rồi.
Thời Tiểu Niệm đi tới đi lui trong phòng, trong lòng cảm thấy lo lắng, hy vọng sẽ không xảy ra chuyện gì.
….
Pháo đài Đế quốc, chỗ nghỉ ngơi nơi đại sảnh hết sức yên tĩnh, ánh mặt trời chiếu dọi xuống bồn hoa, hoa nở rực rỡ.
Mona đứng giữa đại sảnh, ngửa đầu nhìn toàn bộ xung quanh.
Nơi này cô ta đã từng ở một thời gian.
Thời gian đó cô ta cho rằng nữ chủ nhân nơi này sớm muộn gì cũng là mình, không nghĩ tới cảnh còn người mất, tất cả đều đã thay đổi.
Cái gì cũng thay đổi.
“Nếu tôi là cô tôi sẽ không đào hố chôn mình, sẽ rất mất mặt.”
Một giọng nói lạnh lùng khinh thường vang lên sau lưng cô ta.
Mona đứng đó, đôi mắt xanh lam xẹt qua sự đau thương không chịu nổi, một giâu sau cô ta điều chỉnh lại sắc mặt, cười cười quay người lại.
Cung Âu đứng bên cạnh lạnh lùng nhìn cô ta, đôi mắt che bởi một tầng khói mù.
“Cung Âu, em tới chúc anh sinh nhật vui vẻ.” Mona cười nói.
“Cảm ơn, mời cô lăn khỏi tầm mắt của tôi, đó là lễ vật cô mang cho tôi rồi.”
Giọng nói của Cung Âu hết sức âm trầm.
“Nếu em không đi thì sao?” Mona hỏi ngược lại.
“Nơi này là chỗ của tôi, muốn cô cút đi thì khó cái gì?”
Cung Âu từ từ lại gần cô ta, từng bước đi tới, đôi mắt thâm trầm bỗng dưng vươn tay bóp cổ cô ta ấn lên tủ bên cạnh.
“Á…”
Mona nặng nề ca chạm vào ngăn tủ, cổ bị Cung Âu nắm chặt, gương mặt đỏ lên, khó thở, cô ta đưa tay nắm chặt tay anh.
Cung Âu không hề động, dùng sắc bóp chặt cổ cô ta, khuôn mặt anh tuấn lại gần cô ta, đôi mắt đen lạnh lùng nhìn chằm chằm gương mặt cô ta: “Vốn tôi đã sắp quên cô rồi nhưng cô cứ nhảy ra, có phải muốn va vào họng súng, muốn đối đầu với tôi không?” Nói xong Cung Âu thoáng buông lỏng tay để cô ta có thể nói.
“Em chỉ đi theo bác gái tới đây.”
Mona thở hổn hển, vừa nói xong ngón tay Cung Âu lại nắm chặt, làm cô ta không nói nên lời.
Trong mắt cô ta hiện lên sự sợ hãi, đưa tay đánh vào tay anh, Cung Âu nhìn cánh tay cô ta, không vui nhíu mày: “Thả cái tay của cô xuống, đừng để người tôi dình vào mùi khó ngửi của cô.” Mùi nước hoa trên người cô ta quá nồng.
Anh không muốn để Tiểu Niệm ngửi được trên người anh có mùi hương của người phụ nữ khác.
Mona nhìn đôi mắt âm lệ của anh, hiểu rõ không phải anh nói đùa vì thế thả tay xuống.
Cô ta phối hợp cho nên Cung Âu đã thả lỏng tay hơn.
Một giây sau Cung Âu đang bóp cổ cô ta hung hăng đẩy xuống mặt đất, không hề thương tiếc.
Mona bị quẳng té ngã xuống đất, giống như đồ vật vô dụng bị quẳng đi, cả người đau đớn, chiếc váy hoa lệ trên người có hơi chật vật.
“Lancaster Mona! Tôi cảnh cáo cô lần cuối, đừng xuất hiện trong mắt tôi, đừng xuất hiện ở Cung gia! Cút!” Cung Âu đứng đó, đôi mắt thâm trầm trừng cô ta, giọng nói tràn đầy từ tính nhưng đầy âm lệ, giống như giọng nói của ma quỷ vang lên từ địa ngục, từng chữ từng chữ như đòi mạng người ta.& “……”
Mona ngã trên mặt đất thở phì phì từng ngụm.
Cung Âu lạnh lùng trừng mắt với cô ta, sau đó xoay người rời đi, giọng nói của Mona vang lên đằng sau: “Cung Âu, bệnh của anh đã nặng lắm rồi, trước kia dù anh có dễ tức giận cũng sẽ không đến mức đó.”
Chưa nói được hai câu đã điên cuồng bóp cổ cô ta rồi còn ném xuống đất.
Nghe vậy, gương mặt Cung Âu nhất thời tối lại, mạnh mẽ quay đầu, đôi mắt ngoan độc nhìn cô ta: “Cô muốn nếm thử cảm giác đó lẫn nữa sao?”
“Xem ra Tịch Tiểu Niệm thật sự rất yêu anh.” Đôi mắt xanh lam của cô ta nhìn anh, cổ tay vuốt vuốt cổ mình, giọng nói còn sợ hãi.
“Cô còn nhắc tới cô ấy sao?”
Cung Âu lạnh lùng hỏi.
“Cung Âu, anh không thấy rất kì quái hay sao?” Mona từ dưới đất đừng lên, thở ra từng ngụm: “Lễ đính hôn hối hôn đổi tân nương là chuyện lớn như thế nào, vì sao Cung gia cứ thế mà bỏ qua, vì sao gia tộc Lancaster dễ dàng rời đi như vậy?”
Đôi mắt Cung Âu hung ác nham hiểm nhìn cô ta, xoay xoay các đốt ngón tay.