Trong lòng Mona không phải không sợ, lùi về phía sau một bước, nhìn anh tiếp tục nói: “Cung Âu, anh thông minh như vậy không biết trong đó có gì đó không đúng sao? Cung Tước tâm ngoan thủ lạt bao nhiêu, anh hết lần này tới lần khác làm ông ấy mất mặt, ông ta còn có thể không rên một tiếng thậm chí còn vì anh mà có quan hệ tốt với anh tộc em, cho chúng em lợi ích lớn.”
“…”
“Theo em biết, Cung Tước đối với anh em bọn anh rất nghiêm khắc, cũng sẽ không thay anh thu dọn hậu quả, từ trước tới này đều muốn các anh tự mình xử lý tất cả mọi chuyện, xử lý đến khi ông ấy hài lòng mới thôi.”
“Cô muốn nói cái gì?” Cung Âu cười lạnh, từng bước đi về phía cô ta, trong mắt lóe lên sát ý.
“Anh đừng tới đây.” Mona không nhịn được lùi ra sau, dựa vào cửa sổ nên không thể lui nữa.
“Cô đã sợ mà còn dám chạy tới trước mặt tôi?” Cung Âu khinh thường nhìn cô ta.
“Em chỉ cảm thấy nên nói cho anh biết việc này.” Mona dựa vào cửa sổ nói: “Chẳng lẽ anh không cảm thấy kì quái chút nào sao? Vì sao Cung Tước lại có thái độ khác thường như vậy?”
“Cha tôi nói cho cô biết sao?”
Cung Âu lạnh lùng nói.
“Đương nhiên Cung Tước sẽ không nói với em, chỉ là mẹ anh ngẫu nhiên nói với em, bệnh của anh đã nặng hơn trước, chướng ngại nhân cách của anh đã ảnh hưởng đến mọi mặt của anh, hỏi em có cách nào không. Cho nên em hiểu được.” Mona đứng đó nói, giọng điệu không hề tức giận, còn mang theo sự sợ hãi: ”Bọn họ vẫn là những người cha mẹ yêu thương con trai của mình.”
“……”
Nghe vậy, bàn tay Cung Âu dừng lại giữa không trung, đôi mắt âm lệ trừng cô ta: “Nói tiếp!”
Có đáp án gì đó đang hiện lên trong đầu anh.
“Đó không phải là do anh bị bệnh, bệnh nặng không phải ai cũng có thể nhìn ra, dù những người sống bên cạnh có thể cảm thấy tính tình anh thay đổi, kém đi nhưng không thể tưởng tượng được anh bị bệnh nặng, huống hồ anh không sống cùng cha mẹ anh.” Mona nói, hô hấp dồn dập, nhìn chằm chằm vào bàn tay anh.
Sợ bàn tay kia sẽ bóp cổ cô ta.
“Tiếp tục!” Cung Âu phun ra hai chữ.
“Trừ khi có bác sĩ tâm lý giống như bọn em mới có thể nhìn ra được.” Mona nhìn đôi mắt anh đỏ lên: “Hoặc là người biết một chút về phương diện này lại có quan hệ gần gũi với anh.”
Nghe thế, ánh mắt Cung Âu biến đổi, bàn tay mạnh mẽ duỗi tay về phía cô ta.
Mona sợ tới mức ôm đầu.
“Ầm.” Cung Âu hung hăng vung nắm đấm đấm lên bức tường sau lưng cô ta.
Mona sợ tới mức ngồi xổm dưới mặt đất, hai tay ôm đầu, sau đó nhỏ giọng nói: “Thật ra em không định nói cho anh biết, miễn cho anh biết Thời Tiểu Niệm ở phía sau trả giá vì anh, tình cảm anh dành cho cô ta càng sâu đậm hơn.”
“…”
Cung Âu đứng đó vẫn không nhúc nhích.
“Bất quá hôm nay là sinh nhật anh, dù sao chúng ta cũng không thể nữa, coi như đó là quà sinh nhật em đưa cho anh.” Mona vẫn ngồi xổm dưới đất như cũ, yếu ớt nói: “Đương nhiên những điều này chỉ là do em đoán, em nghĩ có phải Thời Tiểu Niệm vì bệnh của anh mà đi xin Cung gia cái gì đó.”
“……”
Nắm đấm của Cung Âu vẫn để yên trên tường, một dòng máu đỏ từ trên tường chảy xuống.
……
“Tịch tiểu thư, thì ra cô ở trong này.” Phong Đức đứng ngoài cửa, cúi đầu nhìn cô.
“Phong Quản gia, có thể nhìn thấy ông thật là tốt.” Thời Tiểu Niệm đến bên cạnh ông vội vàng hỏi han: “Cung Âu ở đâu, không xảy ra chuyện gì chứ?”
“Thiếu gia nhốt mình trong đại sảnh, không ai được phép đi vào.” Phong Đức cau mày nói, không đề cập tới chuyện Mona cũng ở bên trong.
“Nhốt mình?” Thời Tiểu Niệm ngớ ra, lo lắng hỏi: “Tôi đi xem anh ấy một chút.”
Anh ấy lại làm sao vậy?
“Tịch tiểu thư nên đi theo tôi tới bên kia trước, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi, nhưng mà…” Phong Đức ngăn cô lại, muốn nói lại thôi.
“Nhưng mà cái gì?” Thời Tiểu Niệm khó hiểu nhìn ông ấy.
Phong Đức nhíu mày: “Cái đó, phu nhân và Tịch phu nhân cãi nhau, thiếu gia tôi không dám động tới, cho nên tôi tới tìm cô, tìm lâu lắm rồi.”
“……”
Tranh cãi sao?
La Kỳ và Từ Băng Tâm sao?
Thời Tiểu Niệm cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra, La Kỳ không phải là quý tộc sao? Mẹ cô là người dịu dàng sao có thể xảy ra tranh cãi chứ?
“Tôi đi xem xem, rốt cuộc là như thế nào?”