Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 883: Chương 883: Chương 461: Chân cô bị thương 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sắc mặt của La Kỳ và Từ Băng Tâm cũng khó coi.

Tân khách xung quanh cũng vô cùng có chừng mực giả vờ tâm sự uống rượu ngắm phong cảnh, nhưng sự chú ý hoàn toàn đặt ở bên này.

“Tịch tiểu thư là dạy dỗ như vậy sao, còn để cho đứa bé ngồi trên đất, cô có biết lúc ở nhà một ngày chúng tôi phải tắm cho Holy bao nhiều lần không?” La Kỳ lạnh lùng nói, bên trong lời nói mang theo đầy vẻ coi thường.

“Chăm sóc kỹ lưỡng quá cũng chưa chắc là tốt.”

Từ Băng Tâm không phải là một người thích dùng lời nói làm người khác bị thương, nhưng bà không thích nghe lời của La Kỳ nói.

Vừa nghĩ tới La Kỳ đã từng nhốt con gái bà nửa năm càng không thoải mái.

“Cung Âu cũng là do tôi nuôi lớn, bây giờ nó là tổng tài của N.E, còn con gái, con trai của bà thì sao?” La Kỳ nói, bỗng nhiên nhớ đến gì đó, trong giọng nói mang theo một tia gay gắt: “Con gái không nói, con trai của bà lại là một thứ đồ không lên được mặt bàn.”

“Bà có ý gì?”

Từ Băng Tâm nghe vậy tức giận đứng lên, nhìn La Kỳ chằm chằm hỏi.

“Mẹ!” Thời Tiểu Niệm cũng đứng dậy, đi về phía Từ Băng Tâm, khoác tay bà nói: “Mẹ, mẹ ngồi xuống đi, chút nữa là bắt đầu dạ vũ rồi.”

Ánh hoàng hôn dần dần hạ, Từ Băng Tâm nhìn con gái mình một cái, biết cô khó xử, cũng không lên tiếng nữa, cúi người ngồi xuống.

La Kỳ nhàn nhạt nhìn hai người một cái, ánh mắt nhìn về phía Tiểu Quỳ trong xe nhỏ.

Thấy Tiểu Quỳ, ánh mắt La Kỳ nhu hòa hơn rất nhiều, đưa tay muốn kéo xe nhỏ qua, thấy vậy, Thời Tiểu Niệm lập tức chặn xe lại.

Động tác này hoàn toàn là theo bản năng, căn bản là không có chờ cô suy nghĩ thêm.

Đó là một loại tâm tính bảo vệ con bẩm sinh.

Thời Tiểu Niệm nhìn La Kỳ, La Kỳ cũng nhìn cô, đôi mắt nhuộm thêm vài phần lạnh lẽo, nhỏ giọng nói: “Sao vậy, bây giờ tôi ngay cả xem cháu gái của mình cũng không được sao?”

“Đương nhiên có thể.”

Thời Tiểu Niệm phục hồi tinh thần lại, từ từ buông tay ra.

La Kỳ còn không đến nỗi làm cái gì trước mặt mọi người.

La Kỳ muốn kéo xe nhỏ qua, Từ Băng Tâm cách Tiểu Quỳ khá gần liền kéo xe nhỏ trở về, đưa tay ôm Tiểu Quỳ từ trong xe lên, trên mặt tràn đầy yêu thương hiền lành: “Có phải Tiểu Quỳ đã đói hay không?”

“...”

Sắc mặt La Kỳ lạnh lùng, muốn đứng lên, Thời Tiểu Niệm đưa tay đè hai vai bà lại, giống như thân mật nhưng lại lén lút dùng lực ép bà ngồi xuống.

Các tân khách xung quanh vẫn vô tình hay cố ý nhìn họ.

“Cô muốn làm gì?” La Kỳ bị ép ngồi trên ghế, trong mắt xẹt qua một tia khó chịu.

Thời Tiểu Niệm này thật là càng ngày càng to gan.

Thời Tiểu Niệm cúi người, mỉm cười đưa mặt đến gần tai bà, bên ngoài tỏ ra vô cùng thân mật hài hòa, nhưng miệng lại nói: “Nếu như hôm nay bà thật lòng muốn tới giảng hòa với Cung Âu, anh ấy cũng có ý đó, nhưng bà lại mang Mona tới, đã làm cho anh ấy không vui một lần, tôi sẽ không để cho anh ấy không vui lần thứ hai.”

Cô sẽ không để cho bất cứ ai làm ồn ào buổi sinh nhật dạ vũ này.

“Ý cô nói tôi là một người mẹ ác độc?”

La Kỳ lạnh lùng hỏi.

“Cung Âu là người mà chúng ta cùng muốn đi bảo vệ, bà muốn làm tôi đau lòng còn nhiều cách mà, cần gì phải là ngay hôm nay. Bà cũng đừng dò xét tôi, thà làm những chuyện này, không bằng nghĩ xem làm cách nào có thể chữa hết bệnh của Cung Âu.” Thời Tiểu Niệm nhỏ giọng nói, đôi tay đặt lên vai bà dùng lực không nhẹ không nặng, chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út lóe lên ánh sáng nhàn nhạt.

La Kỳ chưa từng bị người đè nói chuyện như vậy, nhất thời trên mặt vô cùng khó chịu.

Nhưng rất nhanh, La Kỳ liền khôi phục bình thường, phối hợp cô diễn kịch, quay đầu nhìn cô chăm chú mỉm cười: “Đã như vậy, cũng không thiếu lại dò xét một lần.”

Vừa nói xong, dưới chân La Kỳ bí ẩn dùng sức đạp lên chân Thời Tiểu Niệm.

Bỗng nhiên gót giày sắc nhọn kia đâm vào chân cô.

“...”

Nhất thời sắc mặt Thời Tiểu Niệm tái nhợt, suýt chút nữa không đứng vững ngã xuống.

Các tân khách trong đình viện không chú ý tới một màn bí ẩn này, đứng xung quanh trò chuyện vui vẻ.

La Kỳ ngồi trên ghế, nhìn Thời Tiểu Niệm tràn đầy khiêu khích.

“Phu nhân, tôi yêu Cung Âu, còn hơn yêu chính tôi.”

Thời Tiểu Niệm cố nén nỗi đau, từng chữ từng chữ từ trong miệng phát ra, trên gương mặt nhợt nhạt toát ra vài giọt mồ hôi.

“...”

Thời Tiểu Niệm cúi người, gương mặt cách La Kỳ rất gần.

La Kỳ nhìn vẻ kiên nghị trong mắt cô, nhìn môi cô bởi vì nhịn đau mà run run, bỗng nhiên cảm thấy việc làm của mình thật không có ý nghĩa, thậm chí còn có một chút già mà không biết xấu hổ.

Thật giống như chỉ trong giây phút này, tất cả phong độ trên người mình đều biến mất.

La Kỳ từ từ rút chân mình về, gương mặt lãnh đạm.

Chân Thời Tiểu Niệm được cứu sống, cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn có vẻ như mẹ và phu nhân không có cãi nhau nữa, xoay người đang muốn rời đi, giọng nói hơi nhỏ của La Kỳ vang lên bên tai cô: “Holy được tôi để ở trong khách sạn, sau khi dạ vũ kết thúc cô tự kiếm cớ đi xem một lần, ngày mai tôi sẽ đi.”

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm hơi ngạc nhiên nhỉn bà, nói thật nhỏ: “Cám ơn.”

Đây vốn là con trai của cô, nhưng bây giờ chỉ vì nhìn thấy một lần đều phải nói cám ơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.