Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 884: Chương 884: Chương 461: Chân cô bị thương 2




“Đừng kêu Cung Âu theo, tính cách kia của nó nếu biết Holy tới, nhất định sẽ đi cướp, càng đoạn tuyệt với Cung gia hơn. Đến lúc đó nhất định chồng tôi sẽ giận dữ, không để ý đến bệnh của Cung Âu.” La Kỳ nói, giọng nói thật nhỏ đủ để cho Thời Tiểu Niệm nghe được.

Thời Tiểu Niệm gật đầu một cái: “Tôi biết, phu nhân.”

Thời Tiểu Niệm rời khỏi bên cạnh La Kỳ, trên chân bị hung hăng đạp một cước, đau đến cô đi bộ cũng như giẫm trên mũi dao vậy.

Cô cố nén, không để cho người khác nhìn ra mình khác thường.

Hơi cách xa đám người một chút, Thời Tiểu Niệm đau đến ngay cả cửa của lâu đài cũng chưa đi tới, chỉ có thể tìm một nơi im lặng dừng lại, ngồi trên một cái ghế dài, đưa tay kéo váy lên.

Vừa kéo váy lên, Thời Tiểu Niệm liền nhìn thấy bên trong đôi giày màu trắng trên chân mình rỉ ra máu tươi.

Trên châm đỏ thẫm một mảnh.

“Tịch tiểu thư, cô không có sao chứ?”

Một giọng nói xa lạ truyền tới.

Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu lên, nhìn thấy một thanh niên tóc vàng mũi cao đứng cách đó không xa, trên tay bưng một ly rượu, tao nhã lễ phép hỏi.

“À, tôi không sao.”

Sắc mặt Thời Tiểu Niệm hơi tái nhợt, trên chân đau như bị kim châm vậy, máu thịt giống như đang sôi trào.

Một cước này của La Kỳ thật quá ác độc.

Câu thanh niên trẻ tuổi đặt ly rượu qua một bên, đi tới trước mặt cô ngồi chồm hỗm xuống, không nói gì nâng chân cô lên, tháo giày ra.

“Không cần.” Thời Tiểu Niệm đã không kịp ngăn cản, cậu thanh niênnhìn vết thương trên chân cô không khỏi nhíu mày: “Bị thương rất nặng, đây là có ai đạp cô sao?”

“Không có, vô tình đá trúng. Cám ơn cậu quan tâm, tôi không sao.”

Thời Tiểu Niệm vừa nói xong muốn rút chân lại, đứa bé lại nắm chặt chân cô, một tay khác lấy một cái khăn sạch sẽ từ trong túi ra, lau sạch bụi bặm và máu trên chân cô, vô cùng cẩn thận.

Đụng phải vết thương, Thời Tiểu Niệm đau đến cả thân thể đều run rẩy.

Gót giày của La Kỳ vừa nhỏ lại nhọn, giống như lưỡi dao sắc bén đâm vào chân cô vậy.

“Như vậy không được, còn cần sát trùng và băng bó nữa.”

Cậu thanh niên trẻ tuổi đứng trước mặt cô nói.

“Vậy sao, vậy tôi đi băng bó, cám ơn cậu.”

Thời Tiểu Niệm rút chân lại.

“Tịch tiểu thư, bây giờ cô không thể lộn xộn, tôi đang học trong trường y, sau này sẽ làm bác sĩ, cho nên tốt nhất cô nên tin lời tôi.” Cậu thanh niên đứng lên nhìn cô nghiêm túc nói, nhìn quanh bốn phía, sau đó nói: “Tôi đi vào tìm người lấy hộp thuốc.”

Vừa nói xong, cậu thanh niên nhiệt tình đã xoay người chạy, Thời Tiểu Niệm kêu cũng không ngừng lại.

Thời Tiểu Niệm cúi đầu nhìn chân mình, đau đến cô nhíu mày.

Cô nâng chân mình lên, lấy tay lau vết máu bên trên, có tiếng bước chân truyền tới, cô lập tức mang giày vào, ngước mặt nhìn lại.

Phong Đức đứng cách đó không xa, nhìn cô nói: “Tịch tiểu thư, đã sắp bắt đầu dạ vũ, cần cô và thiếu gia khai vũ trước.”

“Được, tôi biết rồi. Ông đi mời Cung Âu đi.”

Khai vũ.

Chân cô thế này làm sao có thể nhảy.

Không thể nhảy cũng phải nhảy.

Thời Tiểu Niệm đưa Phong Đức đi, sau đó từ dưới đất đứng lên, đau đến tận xương, cô cúi đầu nhìn xuống, thật may váy dài vừa đủ, che hai chân cô lại.

Không nhìn ra.

Thời Tiểu Niệm khẽ cắn răng, cố gắng nhịn đau, sau đó đi về phía đình viện.

Sắc trời dần dần tối lại, ánh đèn trong đình viện lớn như vậy sáng lên toàn bộ, dây đèn quấn quanh cây như một ngọn lửa rực rỡ, hoa lệ đến chói mắt, những ngọn đèn trên đất như những vì sao được khảm trên bầu trời đêm, vô cùng tuyệt vời.

Mọi người đều đang chờ đợi bắt đầu dạ vũ.

Thời Tiểu Niệm đi tới, giống như không có chuyện gì xảy ra vậy bắt đầu nói chuyện với một vài khách nữ, cầm ly rượu cụng ly với mọi người.

Nỗi đau đớn trên chân làm cho cô cơ hồ không đứng vững được.

Cô có thể cảm giác được máu từ trong giầy đang rỉ ra, không có sao, chịu đựng qua buổi dạ vũ này là tốt rồi.

“Tịch tiểu thư, thì ra cô ở đây.”

Cậu thanh niên tóc vàng mũi cao từ trong đám người chui vào, nhiệu tình đi về phía Thời Tiểu Niệm, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc nhìn cô.

“Bây giờ tôi không sao, cám ơn cậu đã quan tâm.”

Thời Tiểu Niệm thấy cậu, lập tức cướp lời nói trước.

“Không thể, nhất định phải kiểm tra, tôi đã cầm hộp lại, đi thôi.” Cậu thanh niên nói.

“Thật không cần.”

Thời Tiểu Niệm cảm giác được ánh mắt xung quanh đều dồn vào hai người, nhất thời không biết nên làm sao bây giờ.

Cậu thanh niên trước mặt thật là nhiệt tình quá mức.

“Chỉ một chút thôi, cô đi với tôi!” Cậu thanh niên không cho phép cô kháng cự, kéo tay cô đi, một tay khác thì gạt người xung quanh ra: “Mấy người nhường một chút, nhường một chút.”

Thời Tiểu Niệm đau đến sắc mặt tái nhợt, ngay cả sức lực phản kháng cũng không có, mặc cho cậu kéo về phía trước, chân đau đến giống như có thể tùy thời ngã xuống.

Đột nhiên đám người nhường ra một con đường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.