Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 885: Chương 885: Chương 462: Lưỡi dao hiện lên ánh sáng lạnh lẽo 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thời Tiểu Niệm bị cậu thanh niên kéo về phía trước, nhìn Cung Âu đi từng bước một đến, chỉ mấy bước ngắn ngủi, nhưng lại như là đi cả một thế kỷ.

Nguy rồi.

Giây phút kia, Thời Tiểu Niệm bị ánh đèn sáng làm mê mắt, trong đầu chỉ còn lại hai chữ này.

Cô liều mạng rút tay mình về, không để ý gì cả mà giãy giụa.

Cậu thanh niên kia như bị ngốc vậy cứ liều mạng nắm chặt.

Đã là thời gian sắp bắt đầu dạ vũ, vì vậy rất nhiều tân khách đứng rậm rạp chằn chịt trong viện, còn có một vài tân khách đang đi về phía này.

Thời Tiểu Niệm nhìn đôi mắt âm trầm của Cung Âu, trong đầu trống rỗng, cơ hồ là làm ra phản ứng đầu tiên mà cô nghĩ tới được: “Vị bác sĩ này, cám ơn cậu, cậu vì...”

Nhưng cô còn chưa nói hết lời.

Bởi vì rất nhanh, đứa bé tóc vàng mũi cao kia liền bị Cung Âu một quyền đánh ngã xuống.

Bàn tay bị nắm thật chặt, rốt cuộc cũng được thả lỏng.

Mona đi theo sau lưng Cung Âu, lãnh đạm nhìn một màn này, giống như không liên quan gì đến cô vậy, liếc nhìn bàn nhỏ bên cạnh, cầm một con dao và một trái táo bên trên từ từ gọt.

Lưỡi dao gọt trái cây hiện lên ánh sáng lạnh lẽo.

“A!”

Toàn trường vang lên tiếng thét chói tai của những người khách nữ, ai ai cũng khiếp sợ nhìn Cung Âu.

Đột nhiên đánh người.

Cung Âu đứng ở đó, ngón tay thon dài siết chặt nắm đấm, gân xanh hiện lên giống như muốn nhảy ra ngoài vậy, sắc mặt vô cùng âm u hung ác.

Cậu thanh niên bị đánh té xuống đất, trên mặt vẫn tràn đầy mờ mịt, không biết chuyện gì xảy ra.

“Cung Âu!”

Thời Tiểu Niệm kinh ngạc đến ngây người nhìn Cung Âu, vội vàng đưa tay kéo anh.

Cung Âu cúi đầu trừng cậu thanh niên kia, ánh mắt hiện lên sát ý lạnh lẽo, hơi thờ dần dần nặng nề, tầm mắt nhìn về phía tay cậu bé.

Chính là cái tay này dắt Tiểu Niệm.

Ngang nhiên dắt Thời Tiểu Niệm đi trong đám người.

Chính là cái tay này.

Chính là một cái tay này!

Không ai có thể chạm vào người của anh, không ai có thể chạm Thời Tiểu Niệm, trừ anh, không ai có tư cách này!

Một ánh sáng lạnh chiếu vào trong mắt anh, chợt Cung Âu quay đầu, chỉ thấy Mona đang đứng bên bàn trắng nhỏ gọt táo, anh liền cướp lấy con dao trong tay Mona, ngồi xổm xuống hung hăng đâm lên tay cậu thanh niên kia.

Máu tươi tràn ra.

“A!”

Cậu thanh niên đang muốn đứng lên đột nhiên bị con dao này đâm xuống lập tức kêu to, đau đớn tận xương.

Từ Băng Tâm và La Kỳ đứng đầu trong đám người, thấy vậy cũng khiếp sợ mở to mắt.

Cung Âu ngồi chồm hỗm dưới đất, dùng sức cầm con dao gọt trái cây, trên tay bị máu tươi văng lên, dao xuyên qua tay cậu thanh niên dính thẳng vào sân cỏ, người thanh niên đau đớn kêu thảm thiết, trong đêm yên tĩnh cực kỳ vang dội.

Mona nhìn một màn này, đôi mắt xanh nhìn Cung Âu chăm chú.

Ngay cả ghen cũng có thể điên cuồng như vậy, ngay cả điên cuồng cũng có thể anh tuấn như vậy.

Mona nhìn trái táo trong tay một cái, tiện tay ném, sau đó xoay người rời đi.

“...”

Thời Tiểu Niệm đứng ở đó, ngây ngốc nhìn Cung Âu, nhìn bàn tay kia rất nhanh bị máu tươi tưới đỏ, máu tanh, kinh khủng.

“Tôi đang học trong trường y, sau này sẽ làm bác sĩ, cho nên tốt nhất cô nên tin lời tôi.”

Cậu thanh niên trẻ tuổi này nói với cô như vậy.

Đối với một bác sĩ đôi tay là quan trọng nhất, dùng để viết chẩn đoán, dùng để cầm dao giải phẫu.

Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn, tiếng thét chói tai xung quanh truyền đến, làm cô ù cả tai.

Cung Âu còn ngồi xổm ở đó, giống như chưa hết giận vậy, ngón tay thon dài muốn đi chuyển động dao gọt trái cây giống như ma quỷ vậy, Thời Tiểu Niệm cuồng loạn hét rầm lên: “Cung Âu!”

Cô hét lên giọng cũng khàn khàn.

Cổ họng đau như bị chém một dao vậy.

Động tác của Cung Âu cứng đờ, giống như là vừa mới nghe được giọng nói của cô vậy, từ từ xoay đầu lại, ngước mặt nhìn Thời Tiểu Niệm, trên mi còn dính một giọt máu.

Đỏ tươi như mục ruồi son vậy.

Làm cho cả gương mặt của anh càng thêm tà mị, bên trong đôi mắt đen xẹt qua một tia bừng tỉnh, giống như lúc này mới tỉnh táo lại.

“Buông tay, Cung Âu.”

Giọng Thời Tiểu Niệm trầm thấp, càng run dữ dội hơn.

“...”

Cung Âu thật sâu nhìn cô chằm chằm, trong mắt có một tia không muốn, nhưng anh vẫn lấy tay ra khỏi dao gọt trái cây, từ dưới đất chậm rãi đứng lên.

Phong Đức bên cạnh lập tức đưa khăn lên, Cung Âu cầm lấy ưu nhã lau chùi tay mình, bình tĩnh như không có chuyện gì vậy.

Nhưng dáng vẻ kia làm người ta sợ hãi vô cùng.

Cậu thanh niên trên đất liên tục kêu thảm thiết, giọng hét kia giống như con dao cứa vào tim mỗi người vậy.

Thời Tiểu Niệm đứng đó nhìn Cung Âu, môi run rẩy.

Buổi tiệc sinh nhật này cô không cho phép bất cứ người nào phá hư, lại không nghĩ rằng lại bị Cung Âu tự mình phá nát.

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.