Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 886: Chương 886: Chương 462: Lưỡi dao hiện lên ánh sáng lạnh lẽo 2




Chuyện tiếp theo giống như một giấc mơ vậy.

Phong Đức dùng tốc độ nhanh nhất gọi người đỡ cậu thanh niên kia rời đi, xử lý hiện trường.

Trong đình viện lại vang lên tiếng nhạc một lần nữa, nhưng không có người khách nào bình tĩnh lại, ánh mắt không ít người nhìn về Cung Âu cũng lộ ra một phần sợ hãi và kinh ngạc.

Trong xã hội thượng lưu chuyện bẩn thỉu nào cũng có, chém tay của người khác cũng không tính là một chuyện ác độc lắm, chẳng qua là không ai nghĩ tới bất quá chỉ chạm vào Thời Tiểu Niệm, Cung Âu liền chặt tay, hơn nữa còn là trên buổi dạ vũ của sinh nhật mình.

Dùng máu tươi đầy đất và tiếng hét thảm thiết mở màn cho buổi dạ vũ, đây có lẽ là màn mở đầu máu tanh nhất.

Đèn đuốc trong lâu đài đế quốc sáng choang.

Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế sô pha một mình, hai tay đặt trên gối, ngón tay vô thức nắm chặt váy, trên chân vẫn còn đau đớn.

“Rối loạn hoang tưởng.”

Từ Băng Tâm đứng ở giữa, cần điện thoại điều tra loại bệnh này, mới hiểu được là xảy ra chuyện gì, vô cùng kích động.

Bà luôn cảm thấy Cung Âu này có chỗ nào kỳ lạ, xảy ra chuyện tối này, bà tra hỏi Thời Tiểu Niệm, rốt cuộc Thời Tiểu Niệm mới chịu thổ lộ sự thật.

“Vẫn còn có loại bệnh này.” Từ Băng Tâm không dám tin, đứng trước mặt Thời Tiểu Niệm nói: “Chỉ bởi vì người đàn ông khác chạm vào con, nó liền đâm tay của người ta! Từ đó tới giờ mẹ chưa từng thấy ai ghen thành như vậy, quá đáng sợ.”

Hơn nữa bà nhìn ra được, lúc ấy nếu như không phải Thời Tiểu Niệm kêu tên anh, rất có thể Cung Âu đã hành hạ người ta đến chết trước mắt mọi người!

“...”

Thời Tiểu Niệm ngồi ở đó không lên tiếng, mặc cho bà nói.

“Tiểu Niệm, có phải con quá hồ đồ rồi hay không, con biết rõ tính cách nó bị thiếu sót, trên tinh thần có bệnh, con còn muốn ở chung với nó?” Từ Băng Tâm cúi đầu nhìn cô, trên mặt tràn đầy lo âu: “Loại người có khuynh hướng bạo lực như nó, hôm nay nó có thể phế tay người khác, có lẽ sau này cũng sẽ phế tay của con...”

“Sẽ không, mẹ.” Thời Tiểu Niệm ngẩng đầu lên nhìn Từ Băng Tâm, kiên định nói.

“Con đừng ngốc như vậy.” Từ Băng Tâm nhìn cô nói: “Con trờ về Ý với mẹ, lập tức đi ngay, con không thể ở lại chỗ này! Con và Tiểu quỳ sẽ bị hại chết!”

“Con không đi.”

Sắc mặt Thời Tiểu Niệm tái nhợt nói.

Hôm nay vốn nên là một ngày tốt đẹp, nhưng vì một màn máu tanh mà xem như kết thúc.

Rối loạn.

Hoàn toàn rối loạn.

Bên ngoài, Cung Âu dựa vào cửa, nhìn Từ Băng Tâm đứng đó nói, từng chữ từng chữ đều chỉ trích tinh thần anh có vấn đề, trên mặt anh không chút biểu tình, bàn tay đặt bên người nắm lại thật chặt, đè nén tức giận trong người.

Đó là mẹ của Thời Tiểu Niệm.

Anh không thể làm gì được.

“Được nha, muốn đi thì đi, vẫn còn nhiều cô gái thùy mị muốn vào nhà Cung gia mà.”

La Kỳ vẫn luôn đứng bên ngoài cuối cùng nghe không vô, vượt qua Cung Âu bước vào.

Từ Băng Tâm ở đây dạy dỗ Thời Tiểu Niệm cả đêm, lải nhải không ngừng, chê con trai của bà không đáng một đồng, chẳng qua chỉ là một chút chướng ngại về tinh thần mà thôi, cũng không phải bệnh nặng gì, cần nói khó nghe như vậy sao.

Nghe vậy, Từ Băng Tâm đứng thẳng lên, quay đầu oán hận nhìn La Kỳ: “Trên dưới Cung gia mấy người không ai tốt đẹp hết, gây khó khăn cho con gái tôi, nhốt con gái tôi, tôi sẽ không để Tiểu Niệm ở lại chỗ này nữa, Tiểu Niệm, chúng ta đi, con đứng lên cho mẹ.”

Từ Băng Tâm kích động kéo Thời Tiểu Niệm, mất hết dáng vẻ.

Sau khi biết chuyện rối loạn hoang tưởng này, Từ Băng Tâm liền vô cùng kích động, bà chỉ còn lại một đứa con gái, bất luận như thế nào cũng không thể bị Cung gia hại chết.

“Con không đi, mẹ, con không đi.”

Thời Tiểu Niệm không chịu đứng lên.

Trong lúc lôi kéo, trên chân cô càng đau đớn hơn.

“Đi ngay!”

Giọng nói lạnh như băng của Cung Âu vang lên trong phòng khách.

Thời Tiểu Niệm ngồi trên ghế sô pha, kinh ngạc nhìn Cung Âu, anh muốn cô đi?

Cung Âu đi từng bước một tới, đôi mắt đen nhìn cô, Thời Tiểu Niệm lập tức đỏ mắt, liều mạng lắc đầu.

Cô không đi.

Cho dù thế nào cô cũng sẽ không rời khỏi anh.

Cung Âu đi tới bên cạnh La Kỳ, chợt nắm tay bà lại, một ngón tay chỉ ra bên ngoài, đôi mắt đen hung ác: “Đi! Lập tức rời khỏi đây cho tôi!”

“Con muốn mẹ đi?”

La Kỳ khiếp sợ nhìn Cung Âu.

“Đúng!” Cung Âu trợn mắt nhìn bà, sắc mặt âm u đến tận cùng: “Bây giờ bà đi ngay! Tôi không muốn nhìn thấy bà nữa! Đi ngay!”

“Cung Âu!” La Kỳ cũng tức giận: “Con có biết con đang nói chuyện với ai hay không, giáo dưỡng của con đâu?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.