Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Tôi đã sớm điên rồi!:“
Cung Âu hét lên, dùng sức siết chặt tay La Kỳ, hận ý trong mắt phát ra căn bản không giống như thái độ của một người con trai đối với mẹ mình: “La Kỳ tôi nói cho bà biết, Thời Tiểu Niệm là thịt trên người tôi, là xương trên người tôi, bà và cha thử động vào một cái nữa thử xem!”
“Con sẽ như thế nào?”
La Kỳ hỏi, cánh tay cũng đã sắp bị anh siết gãy.
Đôi mắt đen của Cung Âu hung ác nhìn bà chằm chằm, trong mắt lộ ra một tia lửa đốt điên cuồng, môi mỏi của anh khẽ động, gằn từng chữ từng chữ: “Giết cha giết mẹ, bà có tin hay không?”
“...”
La Kỳ nhìn anh kinh ngạc đến ngây người, một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân truyền lên.
Đến giờ phút này, bà mới hoàn toàn tin tưởng lời Thời Tiểu Niệm nói.
Từ Băng Tâm đứng đó nghe, mặt cũng đờ đẫn, buông tay Thời Tiểu Niệm.
Mỗi một chữ Cung Âu nói đều làm người nghe kinh ngạc đến như thế.
Anh lại còn phải nói bốn chữ “giết cha giết mẹ”, bệnh của người đàn ông này cũng không nhẹ, quá đáng sợ, căn bản là ma quỷ.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở chỗ đó, ngơ ngác nhìn Cung Âu, ánh mắt đỏ hoe, bộ dạng của Cung Âu lúc này làm cô cảm thấy lạnh lẽo.
Mặc dù Cung Âu không nói gì, nhưng cô biết, tận sâu trong lòng của Cung Âu vẫn muốn hòa giải với La Kỳ, nhưng bây giờ đã phá hủy hết.
Hủy đến không còn sót lại chút gì.
La Kỳ đứng trước mặt Cung Âu nửa ngày cũng không nói ra lời, ngơ ngác nhìn anh: “Cậu không phải con trai tôi.”
Con trai của bà không phải như vậy.
Cung Âu có chứng bệnh rối loạn hoang tưởng, nhưng trước kia không phải như vậy, anh sẽ nhớ sở thích của cha mẹ, bên ngoài lạnh lùng, nhưng vẫn chuẩn bị tất cả những gì bà thích cho bà, nước trà bà thích, thức ăn bà thích.
Một người con trai trong nóng ngoài lạnh lại nói ra lời như vậy.
Tim La Kỳ hoàn toàn chết lặng.
“Đi ngay! Cút!”
Cung Âu hất bà ra, bên trong ánh mắt không có một tia cảm tình, chỉ còn lại nỗi tức giận cuồng loạn.
La Kỳ bị anh hất suýt chút nữa ngã xuống đất, Phong Đức từ bên ngoài đi tới tay mắt lanh lẹ đỡ bà, thở dài một hơi, nói: “Đi thôi, phu nhân, tôi đưa ngài trở về.”
“Cậu không phải con trai tôi, cậu không phải con trai tôi, cậu không phải con trai tôi!”
Một phu nhân quý tộc cứ ngây ngẩn bị Phong Đức đỡ ra ngoài như vậy, đánh mất tất cả khí chất và kiêu ngạo, bước chân run rẩy, trong miệng không ngừng nỉ non câu này.
Bóng lưng kia mang theo bi ai vô tận.
Cung Âu đứng ở giữa, Âu phục trên người hơi xốc xếch, gương mặt bên dưới mái tóc ngắn vô cùng âm trầm, thấy La Kỳ rời đi, quay lại nhìn Thời Tiểu Niệm.
Ánh mắt Thời Tiểu Niệm nhìn anh cực kỳ đau lòng.
Từ Băng Tâm thấy anh quay lại, trong lòng không khỏi hoảng hốt, ngã xuống ngồi trên ghế sô pha, torng mắt lộ ra vài phần sợ hãi.
“Mẹ, con muốn nói vài câu với Cung Âu.”
Thời Tiểu Niệm nhìn mặt Cung Âu nhỏ giọng nói.
“Không, mẹ ở bên cạnh con.” Từ Băng Tâm nắm chặt tay Thời Tiểu Niệm, tay cô lạnh như băng, đôi mắt bà phòng bị nhìn Cung Âu.
“...”
Cung Âu đứng ở đó, nhìn Từ Băng Tâm trong lòng anh không cách nào nổi giận, ngoại trừ áp chế vẫn là áp chế, gương mặt anh tuấn cơ hồ hơi vặn vẹo, đôi mắt đen trợn to nhìn hai người.
Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu, nói với Từ Băng Tâm: “Mẹ, mẹ đi nghỉ trước đi.”
“Không được.”
Từ Băng Tâm luôn yếu đuối, nhưng xem con gái còn quan trọng hơn tính mạng của mình.
“Mẹ, mẹ không nghe được sao?” Thời Tiểu Niệm ngưng mắt nhìn cung Âu: “Con là thịt của anh ấy, là xương của anh ấy, mẹ từng thấy có người tự bóc thịt bóc xương mình ra sao?”
“...”
Nghe vậy, Từ Băng Tâm không phản bác được, ngước mặt nhìn Cung Âu, lại nhìn con gái trong mắt chỉ có Cung Âu, không khỏi nhíu mày một cái, sau đó từ trên ghế đứng lên, nói: “Vậy mẹ đi xem Tiểu Quỳ đã ngủ chưa, các con nói chuyện đi.”
Cuối cùng Từ Băng Tâm vẫn buông Thời Tiểu Niệm ra, đứng lên rời đi.
Trong căn phòng lớn như vậy chỉ còn lại Cung Âu và Thời Tiểu Niệm.
Cung Âu đi từng bước một về phía Thời Tiểu Niệm, ngồi xuống bên cạnh cô, trên gương mặt không chút biểu tình.
Thời Tiểu Niệm nhìn anh chăm chú, từ từ giơ tay lên lau mặt, khẽ vuốt qua làn da lạnh như băng của anh, giọng nói khàn khàn, cố gắng nhẹ nhàng nói: “Không sao rồi, Cung Âu.”
Cung Âu vẫn nhìn cô chằm chằm, tay khoác trên đùi mình.
Bên trong đôi mắt đen của anh phản chiếu gương mặt cô.
“Em sợ sao?”
Cung Âu hỏi, giọng trầm thấp.
“Không có, thật ra thì không có nghiêm trọng như anh nói vậy, em không có đi cầu xin phu nhân, chẳng qua là mong họ đừng làm anh bị tổn thương nữa mà thôi.” Thời Tiểu Niệm rất muốn nặn ra một nụ cười, nhưng mà bây giờ, cô ngay cả nụ cười cũng không thể nặn ra được.
Cung Âu nhìn cô chằm chằm: “Anh là nói, lúc anh cầm dao đâm người kia, em sợ sao?”
“...”
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nhìn anh, nhất thời cứng miệng.