“Có phải em cũng giống như bọn họ vậy, cảm thấy anh rất đáng sợ, cảm thấy anh là một người tâm thần không có thuốc nào cứu chữa được.” Cung Âu hỏi.
Sau chuyện này, anh mới biết đó chỉ là một học sinh đang học y, theo cha đến dự tiệc sinh nhật, muốn trị thương cho Thời Tiểu Niệm mà thôi.
Thật ra thì, anh cũng không để chuyện có phải mình làm người khác bị thương trong lòng, nhưng biểu hiện của người xung quanh làm anh nhận ra được mình không bình thường.
Ánh mắt bọn họ nhìn anh giống như nhìn một người dị loài.
Giống như nhìn thấy những con kỳ trân dị thú Phong Đức mang về vậy, rất sợ đột nhiên sẽ nhào qua cắn bọn họ một cái.
“Em là sợ, nhưng em không phải sợ mấy thứ đó, anh biết mà.”
Thời Tiểu Niệm thành thật nói.
Cô chỉ là sợ bệnh của anh sẽ làm anh bị thương mà thôi, cô sợ người khác kích thích anh, cô rất sợ rất sợ.
Ánh mắt Cung Âu nóng bỏng nhìn cô chằm chằm, nhếch môi lên, không nói gì.
“Cung Âu, đã trễ rồi, chúng ta đi xem người bị thương đó một chút có được hay không?” Thời Tiểu Niệm nói, cô cảm thấy rất áy náy đối với đứa bé học y kia.
Người ta chỉ muốn trị thương cho cô mà thôi.
Kết quả tay lại bị thương, không biết còn có thể chữa trị hay không.
Cung Âu nhìn cô chằm chằm, hồi lâu sau, anh gằn từng chữ từng chữ nói: “Anh biết em nói đúng, nhưng anh không muốn đi thăm hỏi sức khỏe của nó.”
“...”
Thời Tiểu Niệm nhíu mày lại.
“Thời Tiểu Niệm, đối với người kia, anh không có chút áy náy nào.” Cung Âu nói, ngưng mắt nhìn mặt cô, giọng nói cứng rắn đến máu lạnh: “Trong mắt anh chỉ có hình ảnh nó dắt tay em, nếu anh đi thăm có lẽ sẽ không nhịn được mà đâm chết nó.”
Thời Tiểu Niệm không nhịn được nhắm mắt, cha giấu tâm tình của mình.
“Được, vậy thì không đi thăm, để cho Phong quản gia giải quyết đi.”
Thời Tiểu Niệm nói, ánh mắt nhắm thật chặt, lại dung túng Cung Âu một lần nữa.
Cô dựa vào trong ngực, đưa tay ôm eo anh.
“Sau này đừng vì anh mà đi cầu xin bất cứ người nào nữa, anh sẽ không dễ dàng tha thứ, có biết không?” Bỗng nhiên Cung Âu lại nói.
Thời Tiểu Niệm dựa vào trong ngực anh lắc đầu một cái, dùng sức ôm chặt anh: “Em không có, Cung Âu, thật không có, chẳng qua em chỉ đàm phán với Cung gia mà thôi, em muốn được yên bình, chỉ vậy mà thôi.”
“Hôm nay anh tự giam mình bên trên suốt buổi chiều.”
Giọng nói trầm thấp của Cung Âu từ trong lồng ngực truyền vào lỗ tai cô.
“...”
Thời Tiểu Niệm yên lặng nghe.
“Anh càng nghĩ càng không thoải mái, càng nghĩ càng thấy hận cha mẹ.” Cung Âu nói, thân thể đứng thẳng tắp, đôi mắt trống rỗng nhìn phía trước: “Hẳn là bọn họ phải đối phó anh, mà không phải là em. Anh hận bọn họ, hận khắc cốt ghi tâm.”
“...”
Thời Tiểu Niệm càng ôm chặt anh, lông mi thật dài như cánh bướm nhẹ run run.
“Tối hôm nay, lúc anh đi về phía đám người kia, trong đầu đều là nghĩ về từng chuyện từng chuyện bọn họ đối với em.” Cung Âu nói từng chữ từng chữ: “Nếu như không phải người thanh niên kia nắm tay em, hôm nay anh vẫn sẽ ra tay, bất quá chỉ là đối tượng sẽ đổi thành mẹ anh.”
Nghe vậy, thân thể Thời Tiểu Niệm rúc vào trong ngực anh run lên.
Thì ra, cả một buổi chiều Cung Âu cũng tràn ngập hận ý đứng trong phòng, những chuyện cô bị khi dễ vì bệnh tình của anh mà càng phóng đại hơn, phóng đại không ngừng, phóng đại đến anh cần phát tiết.
Cung Âu hỏi: “Có phải anh quá ác độc không thể tha thứ hay không?”
Thật ra thì cho từ đó đến giờ anh cũng sẽ không phát hiện mình có gì không đúng, nhưng mà tối nay tương đối đặc biệt, trong dạ vũ quá nhiều người, ai ai cũng nhìn anh như vậy.
Anh dần dần phát hiện.
“...”
Thời Tiểu Niệm vẫn không nói câu nào.
“Thời Tiểu Niệm, có phải em quá thất vọng đối với anh?” Cung Âu lại hỏi.
Thời Tiểu Niệm từ trong ngực anh từ từ mở mắt ra, ngẩng mặt lên nhìn anh, sau đó kiên định lắc đầu một cái: “Không có, cho tới bây giờ cũng không có.”
“Thật sao?”
“Thật.”
“Nhưng mà tất cả mọi người đều dùng ánh mắt đó nói với anh.”
“...”
“Hôm nay là sinh nhật anh hai mươi chín tuổi.” Cung Âu để mặc cho cô ôm, giọng trầm thấp: “Lúc rời đi trên mặt mỗi một người khách nhìn anh đều là sợ hãi nhiều hơn sùng kính, mẹ nói anh không phải con trai bà, ánh mắt mẹ nhìn anh giống như nhìn thấy rắn độc mãnh thú vậy.”
Thời Tiểu Niệm nghe anh nói, trong lòng đau nhói.
Đây là sinh nhật tệ nhất.
“Thời Tiểu Niệm, có phải em cũng đặc biệt hy vọng anh đi chữa bệnh?” Cung Âu rũ mắt nhìn tay cô, đôi mắt đen sâu không thấy đấy, giống như một đầm nước.
Nghe đến đây, Thời Tiểu Niệm đứng lên, nhìn anh chăm chú, sau đó gật đầu một cái: “Đúng, em hy vọng bác sĩ giỏi có thể chữa trị hết bệnh của anh, có thể cho anh sống một cuộc sống như người bình thường.”
“Để cho anh suy nghĩ một chút.”
Cung Âu nói.
Lại không có từ chối ngay!