Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
“Em đang chê anh?”
Cung Âu không vui trừng cô, ôm cô trở lại phòng ngủ, đặt cô lên giường, cúi đầu kiểm tra chân cô.
Vừa rồi khi ở bên ngoài anh không nhìn kĩ, lúc này sau khi nâng chân cô kiểm tra cẩn thận, mặt Cung Âu nhất thời tàn khốc, ngón tay thon dài hơi dùng sức nắm mắt cá chân của cô.
Thời Tiểu Niệm nhíu mày một cái, tay đè lại đầu gối theo bản năng, không nói đau.
“Em đá gì mà chân biến thành như vậy?”
Cung Âu lạnh lùng hỏi.
“Đá đinh.” Thời Tiểu Niệm chỉ có thể nói như vậy.
Cung Âu từ từ ngồi chồm hổm xuống trước mặt cô, ngước mắt lạnh lẽo liếc cô một cái, môi mỏng bỗng nhếch lên lộ vẻ đùa cợt: “Đinh? Ở khu vực đó có đinh? Ai phụ trách khu vực đó?”
Thanh âm của anh lộ ra mùi vị quỷ quyệt mang theo tức giận.
Anh không tin lời cô nói.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên giường cúi đầu nhìn anh, biết mình thuận miệng nói một cái tên, lập tức sẽ có người vô tội bị trừng phạt đáng sợ.
Nếu nói tên La Kỳ, có lẽ La Kỳ không thể xuất hiện ở thành phố S nữa.
Cô không thích La Kỳ, nhưng không có nghĩa là cô muốn thấy mẹ con họ tương tàn.
“Em quên rồi.”
Thời Tiểu Niệm nhàn nhạt nói.
“Quên? Trí nhớ em đúng là không tốt lắm.” Cung Âu lạnh lùng nói, cúi đầu nhìn vết thương trên chân cô, nhíu chặt mày lại, trong mắt tràn đầy đau lòng.
Lại bị thương thành như vậy.
“Cốc! Cốc! Cốc!”
Cữa bị gõ ba tiếng.
Phong Đức từ bên ngoài đi vào, tay cầm hộp thuốc, bỏ xuống đất, nhìn chân Thời Tiểu Niệm không khỏi đau lòng, “Thiếu gia, không bằng để tôi băng bó cho Tịch tiểu thư đi.”
Ông biết chút y thuật.
Đáp lại ông chính là ánh mắt lạnh như băng của Cung Âu cùng với chữ “Cút”
Cung Âu mở hộp thuốc, cầm lên chai cồn khử trùng, sau đó lau máu trên chân Thời Tiểu Niệm.
Cồn xẹt qua vết thương, Thời Tiểu Niệm đau đến mức siết chặt váy.
“Không chịu được thì nói anh.”
Cung Âu ngước mắt nhìn cô, trong mắt rõ ràng đầy đau lòng.
Tựa như vết thương kia ở trên người anh vậy.
“Em ổn mà.”
Trên khuôn mặt tái nhợt của Thời Tiểu Niẹm nặn ra một nụ cười, thanh âm nhẹ bỗng.
Phong Đức thấy mình không còn chuyện gì nữa, lập tức xoay người rời đi.
“Đi lấy giấy bút tới.” Thanh âm lạnh lùng của Cung Âu vang lên trong căn phòng an tĩnh.
Phong Đức ngẩn người, gật đầu, rời đi, chỉ chốc lát sau liền cầm giấy bút tới: “Không biết thiếu gia cần giấy bút làm gì?”
Thời Tiểu Niệm nhịn đau nhìn Cung Âu khử trùng vết thương cho cô.
Vết máu trên chân cô biến mất, lộ ra da thịt trắng nõn, chỉ còn lại vết thương nho nhỏ giống như lỗ máu vậy.
“Cho Thời Tiểu Niệm.”
Cung Âu nói.
“Cho em?”
Thờ Tiểu Niệm một mặt mờ mịt, nhận lấy giấy bút từ trong tay Phong Đức, không hiểu nhìn Cung Âu, anh muốn cô làm gì?
“Nếu em nghe lệnh cha mẹ anh mà làm việc, bọn họ tất nhiên cũng phái người ở chung quanh anh, viết tên em biết ra, anh không cho phép bất kì người nào nhìn canh giữ anh.” Thanh âm của Cung Âu lạnh như băng, nhưng trên tay cực kì êm ái, nhẹ nhàng bôi thuốc lên vết thương của cô.
Thuốc trên vết thương cô mang đến lạnh lẽo, cũng mang theo tia đau.
Thời Tiểu Niệm ngồi ở mép giường, ngón tay nhỏ nhắn siết chặt bút trong tay, nhíu mày: “Cung Âu, a…”
Cung Âu ngồi chồm hổm dưới đất, ngước mắt nhìn cô, đôi mắt đen hiện lên vẻ u ám, môi mỏng khẽ nhếch, nói từng chữ từng chữ: “Anh không cần phải sống hòa thuận với Cung gia, cha muốn đối phó thế nào thì anh đối phó thế đó, anh càng không cần người phụ nữ em ở chính giữa ủy khuất cầu toàn. Em ngoan, viết đi.”
“…”
Thời Tiểu Niệm không nhúc nhích.
Nếu anh là một người bình thường có lí trí, sao anh muốn đấu với người nhà mình? Đều là chuyện của anh, có thể anh bị rối loạn hoang tưởng, không ngừng đấu đá với người thân máu mủ của mình sẽ tạo thành hậu quả gì? Cô không biết, cũng không muốn biết.
Từ sau khi đính hôn, cô liền liều mạng bảo vệ anh, tránh tất cả mọi chuyện có thể kích thích anh.
“Hay là em muốn anh đi điều tra xem cây đinh nào bị em đá?”
Cung Âu nói, giọng lạnh lùng.
“…”
Anh lại đoán được.
Bây giờ anh còn đè nén, thật sự là để cho anh thấy La Kỳ đối với cô thế nào, mẹ con anh tối nay phải tương tàn rồi.
Thời Tiểu Niệm cúi đầu, đặt giấy bút trên đùi mình, cầm bút chậm rãi viết ra mấy tên.
Cung gia an bài người ở bên cạnh Cung Âu, cô chỉ nói cho qua hai tên vì cô giúp mới có thể vào lâu đài, còn lại đều do cô phát hiện trong cuộc sống hàng ngày, cô cũng quan sát qua, mấy người kia chẳng qua chỉ giúp Cung gia nắm giữ nhất cử nhất động của Cung Âu, cũng không có hành động gì khác, cô cũng chỉ muốn giúp mẹ con anh thái bình.
Có thể những điều này, tối nay đều bị phá hư hết.