Thời Tiểu Niệm đưa giấy trong tay cho Phong Đức, Cung Âu ngồi chồm hổm dưới đất đã băng bó chân cho Thời Tiểu Niệm, băng không tính là khó coi, nhưng vẫn rất dày, bất quá không thể coi quá chặt, sẽ không áp chế máu lưu thông.
“Đuổi hết những người này cho tôi, tôi không muốn thấy ánh mắt của cha nữa.” Cung Âu từ dưới đất đứng lên, lạnh lùng nhìn Phong Đức.
“Vâng, thiếu gia.”
Phong Đức gật đầu, cầm giấy rời đi.
Thời Tiểu Niệm ngồi trên giường, răng cắn môi, vốn là kế hoạch tối nay cô muốn đi xem Holy một chút.
Có nên nói cho Cung Âu biết hay không?
Theo như tính cách của Cung Âu, e là Cung gia không để ý tới cha con tình thâm.
Thời Tiểu Niệm chặt chẽ cắn môi, nếu bỏ qua cơ hội tối nay, lần sau muốn cướp Holy lại không dễ dàng.
Nói sau đi, Cung Âu đuổi hết tai mắt của Cung lão gia, không chừng Cung lão gia sẽ nổi giận, khó tránh khỏi cha con tương tàn.
Không bằng mang Holy về rồi tính.
Thời Tiểu Niệm do dự, người bị Cung Âu dời một chút.
Cung Âu ôm cả người Thời Tiểu Niệm nằm trên giường, để khuôn mặt lên hai chân mềm mại của cô, bàn tay vuốt ve người cô, tìm vị trí dây kéo váy.
“Cung Âu!”
Thời Tiểu Niệm vừa muốn há miệng, bên ngoài bỗng vang lên tiếng bước chân dồn dập.
“Tiểu Niệm! Tiểu Niệm!”
Từ Băng Tâm kinh hoảng thất thố kêu.
Nghe thanh âm kia, ngực Thời Tiểu Niệm bỗng không thoải mái, cô lặp tức nắm bàn tay Cung Âu.
Từ Băng Tâm vọt vào phòng ngủ, trên khuôn mặt ôn uyển không tìm ra chút huyết sắc, trong mắt phủ đầy hốt hoảng.
“…”
Cung Âu đứng ở mép giường, chặt chẽ trừng mắt Từ Băng Tâm xông vào phòng ngủ anh, một luồng nóng nảy tức giận bơi trong thân thể, tay nắm chặt tay Thời Tiểu Niệm.
Thời Tiểu Niệm có cảm giác tay mình bị nắm đến đau đớn.
Phòng ngủ này không thể tùy tiện vào, Từ Băng Tâm đã chạm đến giới hạn của Cung Âu.
“Mẹ, sao vậy?”
Thời Tiểu Niệm hỏi Từ Băng Tâm trước.
Từ Băng Tâm đứng bên cạnh cây đàn, nhìn Thời Tiểu Niệm trên giường, nước mắt lập tức rơi xuống, “Tiểu Niệm, cha con…xảy ra chuyện.”
Thanh âm của Từ Băng Tâm run rẩy.
“…”
Thời Tiểu Niệm ngơ ngác nghe, trong nháy mắt đó, cô có ảo giác bị đưa vào hầm băng.
Hôm sau, Thời Tiểu Niệm và Cung Âu cùng Từ Băng Tâm trở về Ý.
Có phải đã ngày thứ hai rồi không? Thời Tiểu Niệm không thể phân biệt nữa, dù sao vẫn ở trên máy bay, thời gian chênh lệch rất nhiều.
Dọc theo đường đi, Từ Băng Tâm một mực rơi nước mắt, ánh mắt ngày càng sưng.
Thời Tiểu Niệm chăm sóc bà, Cung Âu chăm sóc Thời Tiểu Niệm.
Đến Ý, máy bay tư nhân của Cung Âu trực tiếp đáp xuống quần đảo cát trắng.
Xe chạy đến trước nhà chính, chung quanh cây cối tươi tốt, bốn mùa kết trái, trước nhà chính cổ xưa rộng lớn, Mộ Thiên Sơ và Thời Địch đứng trước cửa, nam cao lớn tuấn mĩ, nữ nắm tay theo, như một đôi tình nhân.
Từ Băng Tâm không đợi được tài xế mở cửa, lập tức xông xuống xe, nhào tới Mộ Thiên Sơ: “Thiên Sơ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Bác gái, bác đừng vội, cháu đang nghĩ biện pháp.”
Mộ Thiên Sơ đỡ tay Từ Băng Tâm, mặt mũi ôn hòa, vừa nói vừa nhìn chiếc xe dừng trước mặt.
Cung Âu ôm Thời Tiểu Niệm từ trong xe ra, trên chân phải Thời Tiểu Niệm có bó vải thật dày, Cung Âu mặt không thay đổi đi tới họ.
Đoàn người đi vào phòng khách, Thời Địch giống như người giúp việc hèn mọn châm trà rót nước cho bọn họ.
Từ Băng Tâm dọc theo đường vào vô cùng thương tâm: “Thiên Sơ, cháu mau nói đi, xảy ra chuyện gì? Bác muốn gặp Kế Thao ngay bây giờ.”
Mộ Thiên Sơ ưu nhã ngồi một bên, mười ngón tay chéo nhau đặt trên đầu gối, giọng ôn hòa: “Bác trai bây giờ phải chấp nhận tra hỏi, không thể cho gặp mặt người thân, cháu đang nghĩ biện pháp, bác không nên gấp. Bằng quyền thế những năm nay của Tịch gia, không có việc gì đâu, bác yên tâm đi.”
Thời Tiểu Niệm theo sát Từ Băng Tâm, lo lắng hỏi: “Tại sao cha em phải tiếp nhận tra hỏi?”
Nghe vậy, Mộ Thiên Sơ nhìn Thời Tiểu Niệm, ánh mắt ảm đạm, nói: “Lần này có một số việc cần bác trai tự mình xuất ngoại, sau đó…”
“Sau đó thế nào?”
Thời Tiểu Niệm lo âu hỏi.
Tại sao xuất ngoại lại xảy ra chuyện.
“Tịch gia có quy củ không thể để cho phụ nữ biết Tịch gia kinh doanh cái gì.” Mộ Thiên Sơ nhìn mẹ con cô, dừng một chút rồi sau đó nói: “Nhưng bây giờ, cháu nghĩ mọi người cũng mơ hồ đoán được, đương nhiên không phải làm ăn chân chính gì.”
Nghe vậy, ánh mắt Thời Tiểu Niệm hơi ngưng lại, lòng bàn tay lạnh cả người.
Thân thể Từ Băng Tâm lập tức nhũn ra, dựa vào người Thời Tiểu Niệm, tay che mặt mình, thanh âm nghẹn ngào mà run rẩy, “Thật ra thì gả vào Tịch gia nhiều năm như vậy, mẹ cũng đoán được một chút, nhưng mẹ luôn nghĩ sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy, Tịch gia đặt chân chỗ này không phải mới một hai ngày.”
“Mẹ, không có việc gì, nhất định có biện pháp.”
Thời Tiểu Niệm ôm Từ Băng Tâm mất hết hồn vía nói.
“Tiểu Niệm, nhất định phải cứu cha con, dù trong mắt mọi người ông ấy là người xấu, nhưng ông ấy cũng là cha của con, là chồng của mẹ, ông ấy không thể có chuyện gì.” Từ Băng Tâm siết tay Thời Tiểu Niệm nói, hai mắt đỏ au nhìn Thời Tiểu Niệm cầu khẩn.
Tựa như chỉ cần cầu khẩn Thời Tiểu Niệm sẽ có thể cứu được Tịch Kế Thao.
“Con biết, mẹ, mẹ đừng lo lắng.” Thời Tiểu Niệm ôm Từ Băng Tâm thầm nghĩ, sau đó rất tự nhiên nhìn Cung Âu.
Cung Âu sẽ có biện pháp đi.
Cung Âu ngồi cách cô không xa, lười biếng dựa vào ghế sofa, mặt anh một vẻ lạnh lùng, giống như không nghe được bọn họ nói chuyện vậy, bưng ly cà phê trên tay, nhìn hơi nóng từ trong ly bay ra.