Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 891: Chương 891: Chương 465: Ngạn ngữ tình yêu của Ý 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Cung Âu chậm rãi ngồi đó, ngón tay vuốt cốc cà phê, cúi đầu ngửi mùi thơm cà phê bay ra, nhắm mắt tựa như đang hưởng thụ.

“Xem ra Cung tiên sinh cũng không để ý tới chuyện Tịch gia, trông anh còn khá bình tĩnh.” Ánh mắt Mộ Thiên Sơ nhìn sang Thời Tiểu Niệm: “Lẽ nào Cung tiên sinh đã sớm đã biết được chuyện này.”

Nghe vậy, Từ Băng Tâm kinh ngạc nhìn Cung Âu.

Cung Âu đã biết từ sớm rồi sao?

“Mẹ, không thể nào.”

Thời Tiểu Niệm lập tức nói, ánh mắt xẹt qua Mộ Thiên Sơ, lúc này là thời điểm cần nghĩ biện pháp xử lí, không phải là lúc hoài nghi cái này, hoài nghi cái kia.

Từ Băng Tâm sửng sốt vài giây cũng gật đầu: “Không thể nào, Cung Âu không có lý do gì để làm như vậy.”

“Đúng vậy, Cung tiên sinh muốn cưới Tiểu Niệm thì sẽ không đứng yên nhìn Tịch gia có chuyện.” Mộ Thiên Sơ hời hợt nói một câu.

Bọn họ nói chuyện, Cung Âu vẫn ngồi yên, thờ ơ không thèm để trong lòng.

Bỗng dưng, Cung Âu mở mắt ra, trong đôi mắt là một mảng ánh sáng lạnh, anh bưng cốc cà phê lên giội vào người Thời Địch.

“A…”

Thời Địch hét ầm lên, sau đó kinh hoàng sợ sệt cúi người về phía Cung Âu: “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.”

“....”

Từ Băng Tâm thấy thế, trong mắt tràn đầy bất mãn.

“Cà phê đã đổ hết lên người cô, có thể pha cho tôi một cốc khác không ?” Cung Âu lạnh lùng nhìn Thời Địch, tư thái ngông cuồng tự đại.

“Vâng, Cung tiên sinh, tôi sẽ đi ngay bây giờ, tôi lập tức đi.”

Thời Địch không để ý tới vết bẩn đầy người, vội vội vàng vàng chạy đi pha cà phê.

Mộ Thiên Sơ trầm mặc ngồi đó, vẫn không nói thêm gì, sắc mặt không còn vẻ đẹp trai như ngày thường.

Cốc cà phê này không phải giội ở trên người Thời Địch mà là giội ở trên mặt Mộ Thiên Sơ anh.

“Cung Âu.”

Thời Tiểu Niệm nhìn Cung Âu, nhíu nhíu mày.

Có thể đừng hồ nháo nữa hay không ?

Cung Âu bỏ cốc cà phê xuống, nhìn vào mắt cô, ánh mắt sâu hơn, giống như chuyện lúc nãy chỉ là một giấc mơ vậy: “Nói đến đâu rồi? Từ lâu đã biết ba chữ này rất đặc biệt.”

“Cháu có ý gì ?”

Từ Băng Tâm hỏi.

“Không có ý gì, chỉ cảm thấy thú vị mà thôi.” Cung Âu bí hiểm nói, âm thanh trầm thấp từ tính, lộ ra một luồng tà khí, đôi mắt đảo qua Mộ Thiên Sơ, khinh bỉ cười cười: “ Chuyện giết chủ đoạt quyền cũng không phải là mới mẻ.”

“Không thể nào.”

Thời Tiểu Niệm lập tức nói, đối với nhân phẩm của Mộ Thiên Sơ cô biết rõ.

Mộ Thiên Sơ nghi ngờ nhìn Cung Âu, Thời Tiểu Niệm phản đối.

Cung Âu chụp mũ cho Mộ Thiên Sơ, Thời Tiểu Niệm nói không thể.

Sắc mặt Cung Âu lập tức trầm xuống, tàn nhẫn mà trừng Thời Tiểu Niệm một cái, sau đó cầm lấy cốc cà phê liền ném xuống để phát tiết cơn giận của mình.

“Bác gái.” Mộ Thiên Sơ từ trên ghế sa lông đứng lên, cúi đầu nhìn Từ Băng Tâm: “Lần này cháu tới đây là muốn an ủi bác một chút, cháu còn chuyện cần xử lí, tranh thủ sớm cứu bác trai ra.”

“Em đi cùng anh.”

Thời Tiểu Niệm lập tức đứng lên nói.

“....”

Mộ Thiên Sơ nhìn cô, trầm mặc, trong mắt có một chút chần chờ.

“Tiểu Niệm, như vậy không hợp quy định.” Từ Băng Tâm cũng có chút chần chờ nói: “Hơn nữa, con chưa từng trải qua chuyện thương trường, chứ đừng nói đến chuyện của Tịch gia.”

Thời Tiểu Niệm chỉ là một họa sĩ vẽ truyện tranh mà thôi.

“...”

Thời Tiểu Niệm đứng đó, mím chặt đôi môi của mình.

Tịch gia không cho phép phụ nữ tham dự chuyện làm ăn, thậm chí ngay cả Tịch gia kinh doanh cái gì phụ nữ cũng không thể biết, đây là quy định của Tịch gia.

Thời Tiểu Niệm giật giật môi, đang muốn nói cái gì, Cung Âu ở bên cạnh bỗng nhiên đứng lên, tròng mắt đen kịt nhìn thẳng Mộ Thiên Sơ, khóe môi nhếch lên một vòng cung như cười như không, bộ dạng hết sức hờ hững.

“Không biết quy định của Tịch gia có cho phép con rể tham dự hay không ?”

Cung Âu nhìn Mộ Thiên Sơ hỏi.

Đương nhiên có thể.

Mộ Thiên Sơ nhìn Cung Âu, khẽ nói: “Anh cùng Tiểu Niệm vẫn chưa chính thức kết hôn.”

“Cũng chỉ là một tờ giấy, nếu anh muốn, ngay bây giờ tôi sẽ đưa tờ giấy kia cho các người xem.” Cung Âu cười lạnh một tiếng.

Ánh mắt Mộ Thiên Sơ căng thẳng, lập tức nói: “Chuyện gấp cần phải tuỳ cơ ứng biến, dĩ nhiên cũng có thể, chỉ cần bác gái đồng ý.”

“Không cần tranh cãi nữa.”

Cung Âu khinh bỉ nói: “Nếu như anh với tôi tranh giành Tịch gia, anh nắm chắc mấy phần ?”

Cung Âu lại nói chuyện dễ dàng như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.