Mộ Thiên Sơ hờ hững, không hề bị chọc giận: “Tôi không có thời gian cãi nhau cùng Cung tiên sinh, cứu bác trai ra rồi nói, đi thôi.”
Thời Tiểu Niệm ôm Từ Băng Tâm lại nhìn Cung Âu.
Cung Âu cùng Mộ Thiên Sơ liên thủ cứu cha cô, có lẽ sẽ cứu ra được đúng không?
Thời Tiểu Niệm nhéo tay Từ Băng Tâm, giờ phút này Từ Băng Tâm hết sức hoang mang lo sợ, thấy Thời Tiểu Niệm ra hiệu, bà liền nói: “Vậy hai đứa đi đi, có tin tức gì lập tức nói cho bác biết, đi mau đi mau.”
Hiện tại chỉ cần Tịch Kế Thao có thể bình an trở về, Từ Băng Tâm không quan tâm đến cái gì nữa.
Mộ Thiên Sơ cùng Cung Âu Một một lòng lo cho Tịch gia, một người là con rể, cũng coi như đáng tin, ngoài bọn họ ra, bà cũng không nghĩ ra có thể dựa dẫm vào ai khác.
Thời gian cấp bách, Mộ Thiên Sơ cùng Cung Âu lập tức lên đường.
Thời Tiểu Niệm đưa bọn họ ra ngoài cửa, cô hận bản thân mình bây giờ không làm được cái gì, e ngại quy định không thể giúp sức, cái gì cũng đều không giúp được.
“Phong Đức.”
Cung Âu lạnh lùng lên tiếng.
“Thiếu gia có gì dặn dò”
Phong Đức từ bên cạnh đi ra.
Cung Âu kéo Thời Tiểu Niệm đến trước mặt mình, đưa tay cầm một sợi tóc dài của cô, lạnh lùng nói: “Đưa bọn họ về nhà chính, phái một nhóm người đến bảo đảm an toàn cho họ”
Anh ra ngoài làm việc,nhưng nhất định phải bảo đảm an toàn cho Thời Tiểu Niệm.
“Vâng, thiếu gia.”
Phong Đức gật đầu.
“Em ở đây không có việc gì đâu.” Thời Tiểu Niệm biết Cung Âu lo lắng cho mình, cô nhìn anh: “Chính anh phải cẩn thận”
Nếu như có thể, cô cũng không muốn liên luỵ đến Cung Âu, bất quá hiện tại cô không biết có thể nhờ cậy vào ai.
Cung Âu chủ động giúp đỡ cũng đều vì cô.
“Không cần lo lắng, chỉ là việc nhỏ, em quay về ngủ đi, anh đảm bảo khi em tỉnh lại, mọi chuyện sẽ ổn.” Cung Âu đưa tay xoa mặt cô, tiếng nói trầm thấp, lộ ra sự cưng chiều.
“Vâng.”
Thời Tiểu Niệm gật gù.
Mộ Thiên Sơ đứng bên cạnh, tròng mắt màu nâu thẫm nhàn nhạt nhìn hai người bọn họ, trên mặt không lộ ra cảm xúc gì.
Lát sau, Mộ Thiên Sơ lấy một tờ giấy trong túi đưa cho Từ Băng Tâm, nói: “Thiếu chút nữa đã quên rồi, bác gái, đây là tờ giấy bác trai khi có chuyện đã liều mạng phá vòng vây đưa ra ngoài, nói cần phải giao tận tay cho bác.”
“Được.”
Đôi mắt Từ Băng Tâm càng đỏ hơn.
Thời Tiểu Niệm đưa mắt nhìn Cung Âu và Mộ Thiên Sơ ngồi lên xe rời đi, bọn họ sẽ ngồi ca nô rời khỏi hòn đảo nhỏ cát trắng, đi về trung tâm Tịch gia làm việc, nghĩ biện pháp cứu cha ra.
Xe ô tô biến mất ở trong tầm mắt của cô.
Thời Tiểu Niệm quay đầu lại, chỉ thấy Từ Băng Tâm đang đứng trên một bậc thang, hai tay có chút run rẩy mở tờ giấy trong tay ra.
Sau khi Từ Băng Tâm mở tờ giấy ra, nước mắt liền rơi xuống, khóc rất bi thương.
Thời Tiểu Niệm đi tới, cầm lấy tờ giấy từ trong tay bà, chỉ thấy trên đó viết một câu tiếng Ý.
Tuamano, vecchiaiainsieme.
Anh nguyện nắm tay em suốt đời.
Dịch sang tiếng Trung Quốc: Cùng nắm tay, vợ chồng sống với nhau đến già.
Đây chính là lời cha lúc xảy ra chuyện liều mạng muốn nói với mẹ, chỉ là một lời tâm tình, không có cái khác.
Trong khoảnh khắc đó Thời Tiểu Niệm đột nhiên cảm giác tờ giấy trong tay rất nặng.
“Thời điểm ông ấy nói với mẹ câu này là ở hôn lễ của chúng ta.”
Từ Băng Tâm đứng ở nơi đó khóc đến không thành tiếng.
Tịch Kế Thao là người ngang bướng, nghiêm túc, kết hôn nhiều năm như vậy đều chưa từng nói lời tình cảm, chỉ duy nhất một lần ở trong hôn lễ, một lần duy nhất ông nói ra lời đó.
“Cuối cùng đã hiểu bốn chữ trọng nam khinh nữ là có ý gì rồi.” Thời Tiểu Niệm nhìn tờ giấy trong taynói: “Quy định của Tịch gia là đàn ông phải bảo vệ phụ nữ.”
Không cho phụ nữ tham dự việc kinh doanh Tịch gia không phải là xem thường phụ nữ.
Mà là phải bảo vệ các cô, bảo vệ mỗi một cô gái của Tịch gia.
Nghe Thời Tiểu Niệm nói, Từ Băng Tâm càng thêm bi thương, cơ hồ đứng không vững.
Thời Tiểu Niệm vội vã đỡ bà, Thời Địch đứng bên cạnhcũng đỡ lấy Từ Băng Tâm, Thời Tiểu Niệm nhìn Thời Địch, trong mắt Thời Địch lập tức lộ ra một tia khiếp đảm, trốn về phía sau, giống như bị dọa sợ .
Cô em gái này, thật sự thay đổi hoàn toàn.
Thời Tiểu Niệm cũng không rảnh để ý cô ta, chỉ đỡ Từ Băng Tâm đi vào trong phòng, vén chăn lên cho bà ngồi xuống: “Mẹ ngủ một lúc đi.”
Thời Tiểu Niệm đi ra ngoài phong, vừa vặn gặp Phong Đức, ông đứng đó nhìn cô với ánh mắt xót xa: “Tịch Tiểu Thư, cô cũng ngủ một chút đi!”