Tổng Tài Ở Trên Tôi Ở Dưới

Chương 893: Chương 893: Chương 466: Phong ba liên tiếp không ngừng 1




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa&”Tôi không ngủ được.” Thời Tiểu Niệm khẽ nói: “Tôi cảm thấy sinh nhật này của Cung Âu quá tệ hại, tôi rõ ràng không muốn như thế, vì sao lại biến thành như vậy ?”

Hiện tại, Cung Âu còn vì chuyện của Tịch gia mà phải bôn ba.

Thật giống như không thể nào cảm nhận được sinh nhật vui sướng.

“Chuyện này không liên quan đến Tịch tiểu thư, không phải do cô chọn lựa.” Phong Đức đứng ở sau lưng cô nói, âm thanh có chút già nua, an ủi cô: “Hơn nữa tôi tin, lấy trí thông minh của thiếu gia, ngài ấy cùng Tịch tiên sinh sẽ nhanh chóng bình an trở về.”

“Tôi cũng tin tưởng anh ấy.”

Thời Tiểu Niệm gật đầu, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời: “Phong quản gia, có thể chiều này cha tôi sẽ trở về không?”

“Tịch tiểu thư, sẽ trở về.”

Phong Đức nói.

“Cha tôi chưa từng ăn một bữa cơm thật ngon cùng Cung Âu, lần này trở về, người một nhà chúng tôi nhất định sẽ cùng ăn một bữa cơm thật ngon.” Thời Tiểu Niệm nói, đôi mắt bị ánh mặt trời rực rỡ chiếu vào nhưng vẫn không muốn nghiêng đầu đi.

“Được, tôi xuống bếp nấu ăn.” Phong Đức cười nói, hai tay chồng lên nhau đặt trước người.

Nghe vậy, Thời Tiểu Niệm nói: “Vậy cha tôi sẽ rất ngạc nhiên, làm sao trên thế giới lại có người hoàn mỹ như Phong quản gia, nói không chừng ông ấy sẽ giữ Phong quản gia lại làm việc.”

“Chỉ sợ làm Tịch tiên sinh thất vọng rồi, tôi sẽ không phản bội thiếu gia.”

Phong Đức giống như đang đùa giỡn nói.

Thời Tiểu Niệm cũng cười, nhưng trong mắt không có ý cười, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng ấy chất chứa lo âu cùng đau thương.

Nhà của cô, cô vẫn chưa ở được bao lâu.

Cô vẫn muốn tiếp tục sống như vậy.

Là ai nói, phúc vô song chí, họa vô đơn chí. (Phúc không tới hai lần tới, họa không đến một lần)

Sự tình lần lượt kéo đến khiến cho mọi người luống cuống tay chân.

Đêm đó, Cung Âu cùng Mộ Thiên Sơ chỉ báo tin về là tạm thời cha vẫn bình an, cụ thể như thế nào mẹ con cô cũng không biết.

Thời Tiểu Niệm ngồi ở trên giường, mặc váy ngủ trên người, dựa lưng vào giường, cầm một quyển sách trong tay, nhưng một chữ đều không đọc.

Cung Âu muốn cô nghỉ ngơi thật tốt.

Nói là sau khi cô tỉnh lại, mọi chuyện sẽ được giải quyết, cô không ngủ, sẽ không có lúc tỉnh, cha cũng không trở về được.

Nghĩ như thế, Thời Tiểu Niệm nằm xuống trên giường, đặt cuốn sách sang bên cạnh, nhắm mắt lại ép buộc chính mình ngủ, cô tin tưởng Mộ Thiên Sơ, càng tin tưởng Cung Âu, bọn họ hiểu biết toàn bộ chuyện của Tịch gia, trí thông minh lại cao, bọn họ liên thủ nhất định có thể cứu cha ra.

Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu.

Thời Tiểu Niệm yên lặng đếm ở trong lòng, bỗng nhiên liền nghe thấy âm thanh đổ vỡ ở bên ngoài có chút xa.

“.....”

Thời Tiểu Niệm hơi nghi hoặc, mở to hai mắt, lại nghe được tiếng thét chói tai, kích động, khủng hoảng của Thời Địch truyền đến.

Tính tình của Thời Địch bây giờ trở nên đặc biệt dễ kích động, vỡ cái cốc hay thứ gì cũng có thể làm cô ta sợ đến kêu lên.

Thời Tiểu Niệm vén chăn xuống giường, buộc vội mái tóc dài lên, sau đó đi ra ngoài, liền nghe thanh âm hoảng sợ của Thời Địch truyền đến: “Bác gái, bác không nên làm cháu sợ, bác không sao chứ, cháu rất sợ, bác đừng như vậy.”

Bác gái ?

Mẹ!

Thời Tiểu Niệm trợn to mắt, liều lĩnh chạy vào phòng ngủ của Từ Băng Tâm, trên chân còn không mang giày, chân bị thương dẫm trên mặt đất đau buốt.

Thời Tiểu Niệm chạy vào phòng ngủ Từ Băng Tâm, chỉ thấy Thời Địch sợ đến ngồi chồm hỗm trên mặt đất, cả người run lẩy bẩy, trên đất bàn cùng cốc, chén, sữa bò rơi vỡ một chỗ.

Cô quay đầu, Từ Băng Tâm ngồi ở mép giường, bóng lưng run rẩy

“Mẹ!”

Thời Tiểu Niệm vội vã đi tới chỗ Từ Băng Tâm, vừa đến gần, cô mới phát hiện sắc mặt Từ Băng Tâm trắng bệch, trên môi đều là máu, trên sàn nhà cũng có vết máu, màu sắc rất kinh khủng, nhìn thấy mà giật mình.

“Mẹ làm sao vậy ? Mẹ có khỏe không ?”

Lông mi Thời Tiểu Niệm rung nhẹ, cẩn thận nhìn Từ Băng Tâm.

Làm sao ngoài miệng toàn là máu?

Từ Băng Tâm ngồi ở mép giường, giương mắt lên nhìn về phía Thời Tiểu Niệm, trong mắt tất cả đều là đau xót, còn có phẫn nộ, vừa buồn vừa giận, còn có một chút tơ máu.

“Mẹ, con đi gọi bác sĩ.” Thời Tiểu Niệm nói xong liền muốn đi ra ngoài.

Tay cô bỗng nhiên bị Từ Băng Tâm kéo lại.

Từ Băng Tâm siết chặt tay cô: “Đem Cung ....Khụ”

Trong cổ họng có máu, Từ Băng Tâm đến nói cũng không rõ ràng, lại ho ra một ngụm máu.

Thời Tiểu Niệm lúc này mới biết máu là Từ Băng Tâm nhổ ra, cô nhất thời hoa mắt, choáng váng, cha có chuyện, mẹ ho ra máu.

“Thời Địch, rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?”

Thấy Từ Băng Tâm nói không lên lời, Thời Tiểu Niệm có chút tức giận trừng mắt nhìn Thời Địch, lẽ nào Thời Địch động tay động chân.

Nghe được Thời Tiểu Niệm giận đùng đùng gọi cô, Thời Địch càng thêm sợ hãi, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, run đến càng lợi hại, trong miệng lầm bầm: “Em không biết, em cái gì cũng không biết, bác gái nói muốn xem báo, em liền lấy báo, em không biết bác gái làm sao lại ho ra máu, thật xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.”

Báo?

Thời Tiểu Niệm ngẩn ra, cúi đầu nhìn mặt đất, quả nhiên thấy một tờ báo, trên mặt báo còn có vài vết máu.

Cô cúi người xuống nhặt lên, đem báo lật qua lật lại, tầm mắt bỗng nhiên dừng lại ở tấm hình ngay đầu trang.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.