CHƯƠNG 10
Gió thổi từng đợt một, bầu trời xám xịt, mây đen kéo tới, những giọt mưa mạnh mẽ trút xuống mặt đất, hoa Tử Đăng phất phơ trong gió, một khung cảnh rất đẹp.
Lúc này Tiểu Nguyên đang sung sướng cuộn tròn mình trong chiếc chăn ấm áp, lăn qua lăn lại.
- Ngô! Thật thoải mái a~~~!
Lúc này Tuấn Khải đang bận bịu duyệt tấu chương, lại thấy cậu đang nghịch ngợm ở trên giường. Thèm khát muốn tới ôm cậu. Nhưng mà hắn phải duyệt cho xong cái đồng này!
Lí do á? Mấy ngày nay đều quấn quýt bên Nguyên Nguyên , cả tấu chương cũng bỏ bê. Cậu biết được chuyện này liền cắn sưng hai tai hắn.
Nhìn cậu, sau đó đành tự an ủi chính mình, tiếp tục tập trung vào công việc.
Nhưng mà có tập trung được hay không thì... khó nói!
Mà chú chim họa mi kia cũng đang rất bận rộn nha! Nó chính là ra sức mổ lấy ngón tay phá phách kia. Mà thực ra thì nó rất vui khi cậu quan tâm nó trở lại, nhưng bề ngoại thì tỏ vẻ không có gì! Thích mà cứ ngại ngùng!
Ai đó trưng vẻ mặt buồn rầu nhìn con người đang nằm trên giường kia.
- Tiểu Nguyên...
- Không duyệt xong, cấm leo lên giường! - Vừa nói, cậu vừa kéo tà áo lên ( à thì Tiểu Nguyên mặc chiếc áo rất dài, cổ rộng để lộ vòm ngực, còn lại thì không mặc thêm gì =]]] ) để lộ đôi chân trắng nõn kia mà dụ dỗ hắn.
- Tiểu Nguyên, ngươi đang khiêu khích trẫm. Cứ như vậy thì sao trẫm duyệt xong tấu chương... - Tuấn Khải nuốt nước bọt nhìn cậu.
- Ta không cần biết! - Ném cho hắn một câu, cũng không thèm để ý đến hắn nữa. Tiếp tục chọt chọt vào chiếc cánh mền mại của chú chim họa mi.
Vương Tuấn Khải thở dài, khổ sở mà duyệt tiếp tấu chương.
Còn Tiểu Nguyên cười đắc ý, đừng coi thường cậu. Sinh ra cậu đã có biệt tài câu dẫn nam nhân. Cậu phải cho hắn nếm mùi đau khổ! Dám hành hạ cậu trong mấy ngày vừa qua!
Nghĩ rồi cười khúc khích một mình. Lại giật thót vì chú chim tức giận cậu nãy giờ chỉ lo nói chuyện với Tuấn Khải mà không để ý đến nó nên cắn mạnh vào ngón tay cậu.
Gì chứ! Nó cũng biết ghen!
Nhưng xin lỗi, hoa đã có chủ!
- Ngô! Tiểu Mi, ngươi thật độc ác nha~~~.
Nghe thấy câu đó liền nổi trận lôi đình. Nó đường đường là chim đực! Là chim đực đó! Có hiểu không?! Vậy mà cậu nỡ lòng nào đặt cho nó cái tên khủng khiếp ấy! Thật quá đáng!
Tiểu Mi bay loạn xa trong chiếc lòng.
- Ồ. Hóa ra Tiểu Mi bị điên.
Tiểu Mi hận không thể cắn hắn thật mạnh bạo. Nó chỉ muốn có thể nói tiếng người, lúc đó nó sẽ gào vào tai cậu một câu : Ta là nam nhi! Nam nhi! Ta không phải tên Tiểu Mi!!!
Tiểu Nguyên tròn xoe mắt nhìn nó bay tới bay lui.
- Tiểu Mi ơi~~~!
Nghe tiếng kêu, lặp tức dừng lại, nhìn chằm chằm vào Tiểu Nguyên.
Nha! Vậy mà bảo không phải tên Tiểu Mi.
À mà hình như chúng ta quên ai đó rồi nhỉ? Mà thôi, quên luôn đi~.
-----***------
Tuấn Khải mở tiệc chào đón sứ giả, mặc dù hắn tìm mọi cách bắt Tiểu nguyên đi chung với hắn, nhưng cậu nhất nhất không đi.
Cuối cùng cũng phải đi một mình.
Mà nói tiệc phải có rượu, có rượu phải uống! Uống nhiều thì say!
Vâng, Thiên Viễn nổi hứng uống bao nhiêu bình rượu, tiếp đó say khướt mà mò đường về với bảo bối.
Tiếp đó à? Đè cậu ra mà làm mạnh bạo, rất mạnh bạo!
Kết quả tiểu huyệt bị tổn thương nặng, liền bị chảy máu.
Ai kia bị cấm dục!!!
...
- Tiểu Nguyên, tha lỗi cho trẫm... - Tuấn Khải lay lay tay Tiểu Nguyên.
- ... - Cậu im lặng, nhíu mày, hai tay chóng cằm.
- Tiểu nguyên, trẫm biết lỗi rồi mà...
- ...
- Tiểu nguyên...
- ...
- Tiểu N...
- Con mẹ nó! Ngươi có im đi không! Lải nhãi hoài! Tha lỗi hả? Ta cho ngươi chết! - Tiểu nguyên cắt lời Tuấn Khải, sau đó nắm mái tóc dài mượt mà kia, ra sức mà kéo!
Bạo lực quá!
Tuấn Khải buồn rầu nhìn cậu.
- Tiểu Nguyên! Ta muốn lặp thêm hậu cung! Không thèm ngươi nữa! Ngươi thật độc ác!
Ai kia quả muốn bị đánh!
- Được lắm! Biến đi cho ta!
- Ọ^Ọ... - Ai kia vứt bỏ hình tượng của một vị hoàng đế băng lãnh mà ôm cậu dụi dụi.
- Tránh ra! Cút!
Ai nha, Tiểu Nguyên tạc mao!
Trong tẩm cung đột nhiên xảy ra trận đại chiến còn hơn giông bão... CHƯƠNG 11
Hiện tại, người nghèo nhất trong hoàng cung này chính là Tuấn Khải! Còn lí do thì...
Tiểu Nguyên vui vẻ nhìn số châu báu lẫn tiền bạc mà cậu vừa cất công thu thập từ Tuấn Khải.
Cái này có hơi...
- Tiểu Nguyên... - Tuấn Khải khổ sở nhìn cậu.
- Ân?
- Trả Ngọc Tỉ cho trẫm...
- Không nha! Bây giờ nó là của ta! Khi nào ngươi cần ta sẽ cho mượn! - Tiểu Nguyên trề môi.
- Cái gì cũng có thể cho ngươi, nhưng cái đó thì... - Tuấn Khải e ngại nhìn cậu.
- Thì sao? - Tiểu Nguyên liếc mắt nhìn.
- À...ừ...không có gì.
Tuấn Khải thở dài nhìn, hắn đường đường là một vị hoàng đế băng lãnh, nay lại mất hình tượng dưới tay cậu. Thật xui xẻo!
Còn Tiểu Nguyên không thèm quan tâm, cậu chỉ thấy cái Ngọc Tỉ này rất đẹp, có chạm khắc hình con rồng oai phong, tất cả đều bằng ngọc, cả con mắt cũng đính viên ngọc quý! Rất hợp với cậu! Vì vậy nó là của cậu!
Còn số vàng bạc châu báu kia, đương nhiên cũng thu hút cậu không kém!
Vậy nên bây giờ cậu chính là người giàu nhất hoàng cung!
...
- Tiểu Nguyên... vậy trả Long Bào cho trẫm.
..
Tiểu Nguyên lắc đầu, phồng má.
Nha! Bộ Long Bào có đính vàng!
- Tiểu Nguyên...
- Khi nào cần ta sẽ cho mượn a~~~!
Ngô, từ khi nào mà hắn lại để cậu bắt nạt như vậy? Hắn không can tâm!
Cơn mưa kéo tới, những cơn gió lạnh cũng hoạt động không ngừng. Tiểu Nguyên bỏ lại đóng châu báu kia, như con mèo nhỏ nhảy vào lòng Tuấn Khải mà dụi dụi.
- Thật ấm nha~
- Tiểu Nguyên, có vấn đề này trẫm vẫn chưa hỏi ngươi. - Tuấn Khải vuốt ve lưng của cậu.
- Ân?
- Ngươi đến từ đâu?
Nghe thấy câu này, trái tim của Tiểu Nguyên như ngừng đập, ngước lên nhìn hắn đầy u sầu. Cậu chỉ im lặng, nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, sau đó áp mình vào lòng ngực hắn mà cọ sát.
- Ngươi chắc không tin đâu.
- Mọi lời ngươi nói, trẫm đương nhiên sẽ tin. - Tuấn Khải hôn lên mái tóc cậu.
- Vậy ta nói ngươi bị điên a~ , sẽ tin chứ? - Tiểu Nguyên tinh ranh cười.
- Gặp ngươi, ta đã trở thành kẻ điên!
- Vậy sao? - Tiểu Nguyên đưa tay lên, nắm lấy tóc hắn mà kéo.
- Thật!
Sau đó cả hai im lặng, Tiểu Nguyên ôm lấy hắn thật chặt, nhắm mắt lại mà suy nghĩ.
- Tuấn Khải... - Âm thanh nhỏ nhẹ vang lên, nhưng đủ để xé tan bầu không khí im lặng này.
- Ân?
- Việc đó ...sau này ta sẽ nói! - Tiểu Nguyên dụi dụi vào người Tuấn Khải.
- Hứa nhé?
- Hứa!
...
- Tiểu Nguyên, thật không trả Ngọc Tỉ cùng Long Bào cho trẫm?
Ai kia bị đánh vì tội nhây.
-----***-----
Hôm nay cả hai giả làm dân thường để đi chơi.
Tiểu Nguyên lượn qua lượn lại từ gian hàng này đến gian hàng khác, mà chủ yếu là những nơi bán đồ chơi...cho trẻ em!
- Mẹ ơi~! Con muốn ăn kẹo hồ lô a~!
- Haha, được, chúng ta đi.
Tiếng trẻ nhỏ lanh lảnh cùng tiếng cười vui vẻ, dịu dàng của một gia đình trước mắt khiến cậu tủi thân.
Tiểu Nguyên từ nhỏ không cha, không mẹ, sống ở trại mồ côi. Nhưng không may, trại mồ cô đấy lại không đủ điều kiện nên đã đóng cửa. Vì vậy cậu quyết định sống tự lập, lúc đầu cũng chỉ phụ lau nhà, rửa chén. Rồi cậu được đi học miễn phí.
Sau bao nỗ lực cậu cũng trở thành một cảnh sát cao cấp. Thế quái nào bây giờ cậu lại ở nơi khỉ ho cò gáy này!!!
Thật không can tâm!
Càng nghĩ càng tức! Mà càng tức thì càng muốn hành hạ tên Tuấn Khải kia!
Tiên sư nhà ngươi, Tuấn Khải!
Tiểu Nguyên ủy khuất ôm hắn mà dụi dụi, lại trưng ra bản mặt chết người mà câu dẫn ai kia, cái miệng nhỏ chu lên.
- Sao vậy Tiểu Nguyên? - Tuấn Khải ôn nhu hỏi.
Tiểu nguyên chỉ tay vào gia đình lúc nãy.
- Muốn ăn kẹo hồ lô?
- Ăn cái đầu ngươi!
Nói xong lại phụng phịu nhìn hắn. Còn Tuấn Khải nhìn cậu khó hiểu.
- Tiểu Nguyên sao vậy?
- Ta không có gia đình!
- Vậy sao?
- Mau an ủi ta a~~~! - Tiểu Nguyên phụng phịu nói.
- Không! - Tuấn Khải nhếch môi.
- Ngươi thật độc ác nha! - Tiểu Nguyên ủ rũ.
Sau đó lại bị Tuấn Khải búng vào trán.
- Ách! Đau nha!
...
- Ngươi nói ngươi không có gia đình...? Vậy... trẫm không phải là gia đình của ngươi sao?
Tiểu Nguyên ngạc nhiên nhìn hắn, khóe môi từ từ nở ra nụ cười hạnh phúc, nhảy vồ lên người hắn, ôm thật chặt.
- Tuấn Khải, thật không? - Tiểu Nguyên thì thầm vào tai hắn.
- Quân vô hí ngôn!
Giữa chốn đông người, hai nam nhân ôm lấy nhau, dường như nơi đó tràn ngập hương vị của hạnh phúc. Mặc cho những lời bàn tán xung quanh. Nơi đó dường như chỉ có hai người họ. Cơn gió thổi nhẹ nhàng, khẽ phất bay tà áo hai người.