Trái Ý Trẫm! Sẽ Chết!

Chương 12: Chương 12




CHƯƠNG 12 

 Mùa hè nóng nực rốt cuộc cũng đến, nó không chỉ mang lại cái nóng mà còn mang lại sự chết người!

Tiểu Nguyên mặc bộ y phục cổ rộng, khoét sâu xuống dưới, để lộ khuôn ngực trắng trẻo mị hoặc. Tà áo dài dến chân, nhưng lại không mặc quần!!! Suốt ngày cứ uốn éo câu dẫn Tuấn Khải. Đại loại như kéo tà áo lên để lộ đôi chân nõn nà, hay kéo cổ áo ra để lộ nhũ hoa hồng phiếm. Cậu đích thị là một dụ nhân!

Nhưng vấn để chính là Tiểu Nguyên không cho hắn đụng vào người cậu! Cả ôm cũng không!

Lí do à? Là vì nóng đó!

Tuấn Khải chính là phải chịu sự cực hình!!!

Tiểu Nguyên ngâm mình trong bồn tắm, dòng nước mát lạnh thấm vào da thịt trắng trẻo kia khiến nó ửng hồng, lại tạo cho cậu cảm giác thoải mái. Mùi thơm thảo mộc dịu nhẹ len lỏi, chen sâu vào cơ thể.

Tuấn Khải ngồi đó, nuốt nước bọt nhìn cậu.

- Tiểu Nguyên, thật không cho trẫm tắm chung?

- Đúng a~! - Tiểu Nguyên dựa vào thành bồn, nở nụ cười ma quái.

- Nhưng...

- Không nhưng nhị gì cả! Ngươi chỉ cần biết ngồi nhìn là được! - Tiểu Nguyên lắc lư đầu.

Tuấn Khải cảm thấy hạ thân đang rất nóng, dương vật kia sớm đã ngẩn đầu, hắn ngước nhìn Tiểu Nguyên, ánh mắt cầu xin.

Tiểu Nguyên nở nụ cười quỷ dị, bước ra khỏi bồn tắm, thân hình đầy dụ tình kia hiện rõ rệt trước mặt hắn.

Cậu bước tới, vòng tay qua cổ Tuấn Khải, nhón chân hôn lấy hắn, nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua nhưng để lại một xúc cảm khó mà tả như một cơn gió.

Tuấn Khải người cứng đờ một lát, sau đó vòng tay ôm cậu.

Tay Tiểu Nguyên sờ soạng người hắn, di chuyển theo đường cơ thể xuống hạ thân, vuốt ve dương vật kiêu ngạo của hắn.

- Ngươi muốn sao? Nhưng ta không cho!

Tiểu Nguyên thì thầm vào tai hắn, âm thanh mị hoặc cùng hơi ấm phả tới tai Tuấn Khải  khiến dục vọng càng thêm tăng cao, chỉ biết ôm chặt cậu.

Tiểu Nguyên rời hắn, dùng khăn lau người rồi mặc quần áo trở lại, à không, là mặc áo! Không mặc quần!

Sau đó tặng hắn một nụ hôn rồi đi ra ngoài, leo lêm giường ngủ, để lại Tuấn Khải một mình khổ sở.

Ai kia không can tâm mò lại phía giường, ôm chặt cậu, hôn lấy chiếc cổ trắng ngần kia.

Tiểu Nguyên trở người, đè lên người hắn.

- Cứ coi như thưởng cho ngươi lần này!

- Hảo! - Tuấn Khải cười nhìn cậu.

Tiểu Nguyên khéo léo hôn lấy hắn, chiếc lưỡi linh hoạt lọt vào khoang miệng mà làm càn, thõa sức chơi đùa.

Nụ hôn kéo dài miên man, kết thúc trong sự tiếc nuối.

Cậu nhanh chóng giúp hắn cởi bỏ bộ y phục, cũng sẵn tiện vứt luôn chiếc áo cậu đang mặc xuống, bàn tay mền mại mát lạnh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn ngực rắn chắc của Tuấn Khải, nghịch ngợm một hồi lâu. Tay di chuyển xuống hạ thân, khiêu khích dương vật nóng hổi của hắn.  

  Cảm nhận nhiệt lượng đang gia tăng dưới hạ thân, Tuấn Khải kìm chế dục vọng, nheo mắt nhìn cậu, tận hưởng xúc cảm đến tê liệt này.

Tiểu Nguyên dựa vào người hắn, tay không ngừng vuốt ve, đầu cậu rút vào vai hắn. Dùng giọng nói mê hoặc lòng người mà nói.

- Tuấn Khải, ta không biết làm...mọi việc giao cho ngươi...

Lặp tức hắn lật người, điên cuồng hôn lấy cậu, bàn tay to lớn nắm giữ tiểu phân thân của cậu mà thao túng, tay kia bận rộn xoa bóp liên tục mọi chi tiết trên cơ thể Tiểu Việt.

Dương vật to lớn đến đáng sợ thúc vào người cậu, tiểu huyệt ra sức nuốt chửng lấy dương vật kia. Độ ma sát ngày càng tăng tạo nên tiếng va chạm cơ thể.

Khoái cảm truyền tới ngày càng nhiều khiến Tuấn Khải không chịu nỗi, mạnh bạo ra vào trong tiểu huyệt.

Tuấn Khải gầm nhẹ, tay giữ chặt lấy hông Tiểu nguyên, nâng lên.

Lại tận hưởng tiếng rên mị hoặc của cậu khiến hắn điên cuồng chiếm lấy.

- Aha...ưm...nóng~...nóng a~~~... mạnh...mạnh lên...ưm thoải mái~......

Tiếng thở dốc cũng vang lên theo đó.

Hai người quấn lấy nhau kịch liệt.

- Ưm...ư....A...!!!

- Ưm...

Hai má của Tiểu Nguyên đỏ cả lên, người nóng ran, tay ôm chặt cổ hắn. Phía dưới chào đón từng đợt ra vào mạnh mẽ kia. Cảm nhận cơn đau từ phía hạ thân truyền tới, lại mang theo sự thoải mái khó tả khiến cậu không ngừng uốn éo. Tay sờ soạng lưng hắn, hông nâng lên theo bản năng, hai chân không tự chủ quấn lấy hông Tuấn Khải. Miệng liên tục phát ra những tiếng rên dụ tình.

Mông bị Tuấn Khải xoa bóp cực kì đáng thương!

Khung cảnh trở nên ái muội không biết từ lúc nào.

Căn phòng chìm ngập trong mùi vị của dục vọng, khiến con người ta điên đảo không dứt!

Nơi đây, bây giờ! Còn nóng hơn so với nhiệt lượng của mùa hè này!

Cho đến khi màn đêm dày đặc, hai nam nhân kia kiệt sức, luyến tiếc dừng lại.

Tuấn Khải thoải mái dụi dùi vào người cậu, cả dương vật kia cũng không chịu rút ra, đầu đặt ngay hỏm vai Tiểu Nguyên, khóe môi khẽ cong lên, thoải mái chìm vào giấc ngủ.

Tiểu Nguyên bị hắn thao suốt đêm, gần như muốn chết. Người mệt nhoài, tay ôm lấy đầu hắn, xoa xoa mái tóc ướt sũng, rảnh rỗi nghịch ngợm những sợi tóc dài mền mại kia, lại không ngừng thở, cố gắng lấy lại không khí đã bị lấy mất. Cuối cùng cũng ngủ thiếp đi...CHƯƠNG 13  

  Tiểu Nguyên cởi giày, đưa hai chân xuống ao cá mà nghịch ngợm, phải nói ao cá này rất sâu a! Lại thèm thù bơi lội nữa chứ! Quyết định cột hai tà áo lại, nhảy xuống ao mà bơi qua bơi lại. Mặc cho bao nhiêu đám cung nữ lẫn thái giám khuyên can.

Tội nhất là những con cá kia! Chúng chỉ muốn hét lên rằng rằng : đây là chổ của bọn ta!!!

- Nha! Ao này vừa rộng vừa sâu! Thật thoải mái! Mặc dù không hoàn toàn sạch sẽ~ , nhưng có còn hơn không!

Mà dù sao Tuấn Khải cũng đang bận rộn bàn bạc chính sự, vậy nên Tiểu Nguyên mới có thể quậy phá như thế này!

Bơi tới bơi lui, đưa tay bắt vài con cá kia, sau đó kéo nó lên bờ một hồi rồi thả xuống nước trở lại! Chúng bị cậu trêu đùa đến tội nghiệp nên đang bơi đi trốn! Thầm mong không bị cậu chọc ghẹo!

Ít nhất Tiểu Nguyên cũng tốt bụng, không làm tổn hại đến con cá nào cả!

Lại nói bơi lội cũng mệt, Tiểu Nguyên sai người mang thức ăn tới. Rốt cuộc ao cá chép trở thành nơi để cậu làm càn!

Tiểu Nguyên một thân dưới nước, hai tay lấy thức ăn từ trên bờ đưa vào miệng nhai nhóp nhép.

Mà ăn no nê, lại cảm thấy sống lưng cực kì lạnh, ngó tới ngó lui lại ngó đến bản mặt đen xì của Tuấn Khải. Lại vui vẻ đưa tay vẫy vẫy.

- Này! Xuống đây bơi với ta đi!

- Tiểu Nguyên, ngươi thật hư! Mau leo lên!

- Không nha! - Cậu lắc đầu, phòng má.

- Leo lên! Bằng không trẫm không chiều chuộng ngươi nữa!

Cuối cùng Tiểu Nguyên cũng phụng phịu leo ra khỏi ao cá. Mấy con cá chép kia đang quẫy đuôi vui mừng vì thoát nạn.

Nhìn Tiểu Nguyên từ trên xuống dưới ướt sũng, trên mặt Tuấn Khải hiện rõ những đường hắc tuyến.

Hắn đã quá nuông chiều cậu!

Trước đó là lén hắn bỏ trốn ra ngoài cung mà quậy phá, trêu hoa ghẹo bướm!

Lúc hắn không ở bên thì ra ngoài tắm mưa cho đến bị cảm!

Tiếp đó chui vào Nguyệt Lầu mà náo loạn, đập phá!

Trốn ra ngoài, anh hùng chạy đi bắt cướp, lại bất cẩn vắp cục đá! Nếu hắn không đến kịp thì cậu toi mạng! Đã vậy còn lớn gan cãi lại hắn! Mặc dù hắn biết cậu cũng mạnh! Nhưng lũ cướp nó cũng không tầm thường! Số lượng cũng đông! Chân lại bị thương mà đòi đi bắt ai?

Còn dám trêu ghẹo cung nữ lẫn thái giám trong cung! Khiến họ khóc lên khóc xuống.

Cả gan trèo cây để bắt mấy con chim!

Bây giờ lại nghịch ngợm ao cá chép này!

Hắn thực hết cách với cậu! Nhất định phải nghiêm khắc với cậu!

Xem ra lần này Tiểu Nguyên chết chắc!

- Tiểu Nguyên! - Hắn lạnh lùng nhìn cậu.

- Có ta... - Tiểu Nguyên cúi mặt, giọng nhỏ xíu.  

  - Nói! Ngươi đã gây bao nhiêu lỗi rồi?

- Gây náo loạn cả hoàn cung... - Cậu thều thào...

- Còn nữa không? - Hắn nhướm mày.

- Quậy phá dân lành...

- Tiếp!

- Đánh lũ nam sủng kia, khiến chúng bị trọng thương...

Cậu nói nhỏ nhẹ. Dừng một chút lại gắt lên.

- Là do chúng liếc ta, còn dán lên giọng với ta! Coi thường ta! Ta không có lỗi!

- Hửm? Còn dám cãi lại trẫm?

- Cái đó...

- Mau! Đi về! Ở trong tẩm cung, tự mà kiểm điểm trong một tháng cho ta!

- Đừng mà... ! - Tiểu Nguyên giật mình, ngước lên nhìn hắn.

- Không như vậy với ngươi! Ngươi sẽ quậy tan nơi này mất!

- Nó cũng bị ta phá lâu rồi mà...

Mặc dù nói rất nhỏ nhưng Tuấn Khải vẫn nghe thấy.

- Còn dám trả treo? - Hắn hằn giọng.

- A... ta...ta không có...

Tuấn Khải nheo mắt nhìn, sau đó bồng cậu trở về tẩm cung.

...

Được tắm rửa sạch sẽ, mặc y phục, Tiểu Nguyên chu chu cái miệng nhỏ mà mè nheo vời Tuấn Khải.

- Ta biết lỗi rồi~~~, tha cho ta đi!

- Câu này ngươi nói bao nhiêu lần rồi?

- Cũng chỉ trên dưới mấy chục lần thôi mà! - Tiểu Nguyên cười tinh ranh.

- Còn dám nói? - Tuấn Khải nhíu mày.

- Nhưng lần này ta thực sự thực sự biết lỗi, tha cho ta đi~~~!

- Nhìn ngươi không một chút ăn năn hối hận!

- Ta hứa đó!

- Không là không! Lệnh đã ban! Không rút!

Nói rồi phất tay đi duyệt tấu chương. Để lại con tiểu hồ ly tên Tiểu Nguyên cụp tai lại, vẻ mặt mười phần đáng thương!

Nhưng đâu chịu khuất phục, cậu liên tục giở trò, mếu máo nhìn hắn. Ra vẻ ta đây đã biết lỗi mà làm phiền hắn. Lại nhận được ánh mắt sắc bén ghê sợ kia mới ủ rũ bỏ đi. Ôm lồng chim bằng gỗ, leo lên giường mà tâm sự với Tiểu Mi.

- Tiểu Mi, hắn thật ác!

- Tiểu Mi! Ta thật đáng thương!

- Tiểu Mi...

- ... - Tiểu Mi khinh thường cậu, không thèm kêu lên tiếng “chíp” nào!

Tuấn Khải nhìn cậu mà lắc đầu. Vẫn nên trừng phạt cậu thật nhiều!

Không nên để cậu không coi hắn ra gì mà lộng hành!

Tên tiểu quỷ này không chịu yên ổn một lúc nào!

Trước kia hắn bỏ oai phong của một vị hoàng đế để mong cậu tha lỗi. Nhưng thật sai lầm! Đành phải trở về với tính cách của hắn!  Nghĩ rồi nhìn Tiểu Nguyên đang lăn qua lăn lại mà cười khổ, thật hết nói!

-----***-----

- Haizzz... Haizzz...Haizzz....Aizh!!! Tên Hoàng đế chết tiệc! Dám nhốt ta!

Tiểu Nguyên thở dài ngao ngán. Cậu không những không biết lỗi, lại còn có suy nghĩ muốn đi trốn ra khỏi hoàng cung mà vào nguyệt lầu chơi một chút.

Nhưng ý định đó đã bị dẹp bỏ khi xung quanh tẩm cung của cậu đang ở đầy những tên vệ sĩ lực lượng, cả cửa sổ cũng có người canh giữ! Ngay trên nóc nhà cũng vậy! Đừng hỏi vì sao mà hắn lại sai người ở trên đó! Việc này quá quen với hắn rồi!

Đánh họ để trốn đi nhất định sẽ gây sự chú ý của hắn!

Cuối cùng đành ngồi đó mà nói chuyện với Tiểu Mi.  

CHƯƠNG 14

  Thật nhàm chán a!

Bị nhốt trong cung tới 1 tháng chứ ít gì!

Nhưng ít nhất Tiểu Nguyên cũng đã cầu xin Tuấn Khải xây một bể bơi thật rộng nha!

Bởi vậy bây giờ cậu mới sung sướng mà bơi đủ kiểu! Lại còn trút hết quần áo, cả ngươi không mặc gì! Cũng may ở đây không có một bóng người, cả Tuấn Khải cũng không ở đây! Bằng không cậu sẽ bị xử phạt nặng a!

Biết vậy nhưng ai đó vẫn cả gan mà làm!

Còn dám cười đắc ý.

Nhưng may mắn lại bỏ cậu mà đi!

Tuấn Khải sau khi giải quyết xong triều chính liền tới chỗ cậu, cũng vừa thấy được khung cảnh này. Lặp tức người bừng bừng sát khí, ba dường hắc tuyến hiện rõ trên mặt.

- TIỂU NGUYÊN!!! - Hắn tức giận, rống lên khiến cậu giật thót, tim muốn ngừng đập, người run rẩy...

- Haha...Tuấn...Tuấn Khải...ngươi...ngươi tới rồi sao? - Tiểu Nguyên xoay người, gãi gãi đầu, nở ra nụ cười không mấy tự nhiên.

- Ngươi! Mau mặc lại y phục cho trẫm!

- Để như vậy...không phải thoải mái hơn sao? Với lại...với lại ngươi cũng thích ta như thế này mà... - Tiểu Nguyên khúm lúm nói.

- Còn dám cãi? Nếu có ai nhìn thấy được, thì sao? Ngươi là của trẫm! Thân thể ngươi tuyệt đối không được để ai nhìn thấy!

- Tóm lại là ngươi đang ghen chứ gì? - Tiểu Nguyên trề môi, liền nhận được cái nhìn lạnh lùng kia, sợ hãi leo lên mặc lại y phục. Tiếp đó nhảy xuống hồ tiếp tục bơi lội. Cả gan lè lưỡi thách thức hắn.

- Tiểu Nguyên! Trẫm không hảo dạy dỗ ngươi, trẫm không phải là ngươi!!!

Nói rồi xong thẳng xuống hồ, nắm lấy chân Tiểu Nguyên mà kéo khiến cậu mất cân bằng, chìm xuống nước.

Tuấn Khải giữ lấy cậu, vác về tẩm cung. Chỉ biết rằng ngay sau đó, cậu một bước cũng không thể xuống giường, người mền nhũn không một sức lực, lại bị sốt cao!

Cậu bây giờ như một cục thịt nẳm bẹp trêm người không thể di chuyển!

- Nga! Tên Tuấn Khải thối tha! Ta trù ngươi! Ta nguyền rủa ngươi! $&&)+%:?+';/[email protected] ! Ngô, kiệt sức rồi! Không nói nữa!

Tiểu Nguyên hậm hực nằm đó mà thở.

Xui xẻo thay Tuấn Khải vừa duyệt xong tấu chương, bước vào thì vừa vặn nghe được những lời này! Mặc hắn tối đen lại, nghiến răng.

- Tiểu Nguyên! Phạt như vậy vẫn chưa sợ? Được, trẫm sẽ gia tăng hình phạt!

Tẩm cung vang lên tiếng la hét dữ dội, đầy thống khổ!

......

Sau hơn một tháng bị hành hạ về tinh thần lẫn thể xác, Tiểu Nguyên xoa xoa mông mình, cũng không quên an ủi chiếc hông bé nhỏ tội nghiệp kia.

- Ngươi hảo đáng ghét!

Ai kia không biết lỗi còn chửi thầm.

Mà cái tính nghịch ngợm này đâu phải muốn bỏ là bỏ ngay được chứ! Lại thêm cuộc sống bị nhốt trong hoàng cung hơn một tháng trời khiến Tiểu Nguyên khó chịu đến ngột thở!  

  Bởi vậy lần này cậu quyết định trốn ra khỏi hoàng cung chết tiệc này một lần nữa!

Cậu muốn đến Nguyệt lầu! Cậu nhớ mấy cô em ở đó lắm rồi! Mặc dù cậu xét cho cùng là bị Tuấn Khải đè! Số cậu sinh ra là để bị đè! Mặc dù cậu không “làm ăn” được gì nhưng cậu vẫn rất háo sắc! Ít nhất ra đó cũng chơi đùa chạy nhảy được một ít!

Mà Nguyệt lầu chính là Kỹ Viện đó!

Nghĩ là làm! Nhân lúc Tuấn Khải bận bịu mở tiệc tiếp đón sứ giả, Tiểu Nguyên tiếp tục trốn ra khỏi cung bằng cách trèo tường. Sau đó phóng như bay tới Nguyệt lầu, trước khi đi cũng không quên mang theo thật nhiều ngân lượng!

...

Mùi nước hoa nồng nặc, cả mùi phấn son khó chịu này nữa! Đây chính là điểm cần có ở một kĩ viện. Tiểu Nguyên thích thú nhìn ngắm những nữ nhân nóng bỏng kia.

Tú Bà thân mập mạp, vận bộ hồng y nuốt nước bọt nhìn Tiểu Nguyên. Bà còn nhớ rõ trận đại náo lúc trước mà cậu gây ra kinh khủng tới cỡ nào. Bất quá cậu trả rất nhiều ngân lượng, vậy ra Tiểu Nguyên  cũng có thể xem như là một ông Thần Tài đối với bà.

- Vương công tử, ngài cần gì a~? - Tú Bà cất giọng ngọt ruồi lên.

- Như cũ! - Tiểu Nguyên nở nụ cười tinh ranh.

- Vậy xin theo ta lên phòng, mời ngài!

...

Bao nhiên mĩ nhân xuất hiện trước mặt Tiểu Nguyên, ăn mặc hở hang để lộ bầu ngực to tròn trước mặt cậu. Một loạt bình rượu được mang lên đặt ngay bàn.

- Vương công tử, người đi đâu mất tăm, làm người ta nhớ người đến chết đi được! - Nữ nhân thân bạch y cất giọng giả tạo lên nói.

- Ân! Ta cũng rất nhớ nàng! - Tiểu Nguyên ôm lấy nữ nhân ấy mà cười.

- Còn thiếp? Người không nhớ sao?

- Đương nhiêm có! Ta cũng rất nhớ nàng!

- Thiếp thì sao?

- Thiếp nữa?

...v...v...v

- Haha. Ta nhớ hết! Tất cả các nàng ta đều nhớ cả! Mau! Mau uống rượu!

Tiểu Nguyên vui vẻ ôm mỹ nhân trong tay, miệng uống rượu, không ngừng cười đùa, hát hò.

Ở đây cậu cũng được bù lại cái tủi thân kia! Cái tủi thân mà sinh ra chỉ có thể làm thụ đó! Suốt đời làm thụ! Mặc dù đối với đám nữ nhân này cậu hoàn toàn vô lực, không làm được gì! Nhưng ít nhất cậu cảm thấy có chút khi phách nam nhi!

Mà cậu cũng không thèm để ý tên nào đấy đang nổi cơn phẫn nộ trong tẩm cung!

Cậu tiêu thật rồi! Tiêu thật rồi!  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.