CHAP 15
Người mệt mỏi trở về tẩm cung. Vừa hay Tiểu Nguyên lại trốn đi chơi, Tuấn Khải tức tốc chạy đi tìm.
Cho đến khi tìm thấy cậu thì lại...
Tiểu Nguyên nằm trên giường ngủ say, tay ôm hai kĩ nữ, bên cạnh cũng có nhiều kĩ nữ khác, cả căn phòng tràn ngập mùi rượu.
Khóe môi Tuấn Khải giật liên hồi, ánh mắt thâm hiểm nhìn cậu, tay nắm thành nắm đấm.
- Tiểu Nguyên, xem trẫm xử lí ngươi ra sao!!! - Hắn nghiến răng.
...
Vừa mở mắt ra thì con nhức đầu ập tới, xung quanh tràn ngập bóng tối.
- Thôi chết! - Tiểu Nguyên giật mình, nhìn xung quanh, phát hiện mình đang ở tẩm cung.
- Dậy rồi sao? - Thiên Viễn lạnh lùng hỏi.
Tiểu Nguyên nuốt nước bọt nhìn hắn.
- Mau ngủ! Còn sớm!
Nói rồi ôn nhu ôm lấy, vuốt ve sống lưng cậu khiến Tiểu Nguyên rợn cả gai óc. Nha! Những lúc này hắn thực sự nguy hiểm!
- Ta bảo ngủ!!!
- A...vâng...vâng...
Tiểu Nguyên sợ hãi chìm vào giấc mộng...
-----***-----
Giờ phút này, Tiểu Nguyên đáng thương đang bị phạt! Xét cho cùng cũng không đáng thương lắm, chỉ là cậu trưng ra bộ mặt cún con tội nghiệp trước mặt hắn, nhưng đuôi hồ ly đằng sau đang vẫy a vẫy!
Từ lúc mới ngủ dậy, tắm rửa xong rồi ăn sáng. Ăn sáng xong rồi thì phải quỳ gối!
Có lẽ hình phạt này vẫn còn nhẹ so với Tiểu Nguyên.
- Tuấn Khải~~~ ta mỏi chân~~~. - Cậu chu chu miệng nhỏ, kéo dài giọng làm nũng.
- Cứ tiếp tục quỳ! - Hắn lạnh lùng nói, tay bận bịu duyệt tấu chương.
- Ngươi hảo ác a!
- Muốn tăng hình phạt? - Tuấn Khải nheo mắt nhìn.
- Không chịu! - Tiểu Nguyên xua tay, lắc đầu.
- Hảo! Mau an phận đi!
Nói rồi cũng không thèm quan tâm cậu, mặc cho Tiểu Nguyên cố gắng trưng ra bộ mặt làm xiêu lòng người.
Thật đáng ghét!
Một cảnh sát được người người kính phục như cậu lại thất bại dưới tay hắn! Sao mà nhục nhã thế này?
Đấy! Chính cái lí do đấy mà cậu nhất quyết không chịu biết lỗi mà càng cố làm càn làm quấy!
Quả là tiểu quỷ tử!
...
Xem nào, giờ hắn đã đi đâu rồi! Thời cơ tốt cho cậu. Cậu đang ngứa tay ngứa chân lắm! Phải đi tìm lũ sủng nam kia đánh một trận cho hả giận!
Tiểu Nguyên rón lén như một kẻ trộm, đi tới nơi ở của các sủng nam để quậy một trận!
- A~ lâu quá không gặp! - Tiểu Nguyên cười đểu nhìn họ. Ai nấy thấy cậu đều kinh sợ.
Cậu bóp tay “rắc rắc” , sau đó vui vẻ mà hành hạ từng người, từng người. Cũng may thay có một sủng nam thoát được, chạy như điên để tìm hoàng thượng. Mà cái đó chính là điều xui xẻo của cậu!
...
- Haha, các ngươi yếu thật! Không ai đấu lại được ta sao? - Tiểu Nguyên nhếch miệng cười đắc ý.
- Có trẫm! - Âm thanh lạnh lùng mà quen thuộc vang lên khiến tim cậu giật thót.
Biết gặp nguy, Tiểu Việt chuẩn bị tư thế để chạy trốn nhưng lại bị Tuấn Khải bắt được, lôi một mạch về tẩm cung.
Cậu không ngừng chửi rủa kẻ đã báo cho hắn biết. Cũng không quên bày ra bản mặt khóc đáng thương.
Trong tẩm cung...
Cứ tưởng Tuấn Khải sẽ hành hạ cậu, về tinh thần? Hay thể xác? Ai ngờ hắn chỉ thở dài, nhìn cậu.
- Tiểu Nguyên, ngươi thực không nghe lời trẫm?
- Ta...ta...chỉ là... - Tiểu NGuyên ấp úng trả lời.
- Ngươi không thương trẫm? Ngươi khiến trẫm thực lo lắng!
- Tuấn Khải...ta...ta...hứa...hứa đó...Chỉ vì ngươi luôn bận duyệt tấu chương...không quan tâm đến ta...ta cô đơn... - Tiểu Nguyên khóc thút thít.
Tuấn Khải ôm lấy Tiểu Nguyên, vuốt ve an ủi cậu. Khẽ hôn lên trán cậu.
- Tiểu Nguyên, trẫm xin lỗi...
- Vậy tha thứ cho ta nha? - Cậu nhìn hắn với bộ mặt gian xảo của hồ ly.
- Ngươi nghĩ như thế nào? - Tuấn Khải lạnh lùng nói.
Cũng chả biết hắn có tha thứ không, chỉ biết rằng Tiểu Nguyên bị nhốt trong tẩm cung, ũ rũ ngồi đó. Chân bị sợi dây xích nhốt lại, Tiểu Nguyên chỉ có thể đi lại trong phạm vi nhất định. Cho dù cậu cố dùng mọi cách để mở nhưng mãi không được.
- Sợi xích chết tiệt! Cả ngươi cũng dám coi thường ta!
- Aish!!! Tên hoàng đế đáng ghét! Đồ nhỏ mọn! Đồ không biết bao dung! Chết đi! Chết đi! Chết đi!
Cơn gió thổi qua coi như an ủi cậu...
Tiểu Nguyên tủi thân ngồi đó, mếu máo! Tuấn Khải không thèm để ý đến cậu! Tuấn Khải nhốt cậu trong tẩm cung một mình rồi! Tuấn Khải hết thương cậu rồi!
Con mẹ nó! Hắn là đồ khốn! Đồ khốn!
Nhưng mà...
Oa, cậu nhớ hắn! Rất nhớ nha!
Tiểu Nguyên dậm chân tại chổ, tiếng xích kêu leng keng vang lên theo đó.
Đồ đạc trong tẩm cung của cậu đều bị đập phá, vỡ tan không khác gì một bãi chiến trường.
À thì Tiểu Nguyên lại ngức tay...
Thật vô vị, thật nhàm chán...
Ngô! Cậu biết lỗi rồi mà! Cậu thật sự biết lỗi rồi!
Có cần phạt nặng vậy không? Như vậy không phải cậu buồn đến chết sao. Cậu cô đơn thì hắn cũng cô đơn thôi! Đâu cần hành hạ lẫn nhau không?
- Đồ sĩ diện!!! - Tiểu Nguyên sục sịt, tay quẹt mũi đã ửng đỏ.
- Ngô! Mau ra đây! Ta nhớ ngươi đến chết rồi! Trời ơi, ta chết rồi này! Mau hiện hồn ra đây! Hiện hồn ra!
Rốt cuộc Tiểu Nguyên nguyên cả ngày ngồi than vãn, khóc lóc cầu xin. Bộ dạng cực kì đáng thương, đủ để một kẻ lạnh như băng phải xiêu lòng. Mả kẻ ấy chính là Tuấn Khải đó!!!
Hắn lén quan sát cậu trên nóc nhà, khóe môi cong lên nụ cười hạnh phúc...
Ai bảo hắn sẽ cô đơn? Ai bảo hắn đang hành hạ chính mình?
Hắn bây giờ đang hưởng thụ! Là hưởng thụ đó!
CHAP 16
- Tuấn Khải...hic...tên hoàng đế chết tiệt, ngươi chết ở nơi nào rồi? Oa...
Tiểu Nguyên lăn qua lăn lại trên giường, drap giường cùng chăn bị cậu vò đến nhăn nhún lại, tiếng kêu của xích khiến cậu nhức óc. Chân đập loạn xạ, gối bị ném xuống đất tới thảm thương.
Nha, cậu có làm gì nên tội đâu?
Hình như cũng có... nhưng mà cũng đâu có lớn quá! Cũng chỉ là náo loạn hoàng cung, cướp châu báu của các quan đại thần thôi mà!
Hic! Cậu bị thất sủng! Thất sủng!
- Tên hôn quân chết tiệc! Tiên sư nhà ngươi!
- Hình phạt đó còn chưa đủ? - Tuấn Khải nín cười, vẻ mặt lạnh băng bước vào.
- Cút cho ta! Ngươi đến đây làm gì? Muốn chọc ta nữa sao? - Tiểu Nguyên uất ức hét lớn.
- Thật? Được, trẫm đi! - Tuấn Khải nhếch môi cười, giả bộ rời đi.
- Đứng lại cho bổn thiếu gia! Ngươi thử đi đi! Ta chết cho ngươi coi! - Tiểu Nguyên mắt ứ nước, mếu máo, dậm mạnh chân tại chổ.
- Haha, Tiểu Nguyên, lại đây!
Tuấn Khải dang tay chào đón, lặp tức Tiểu Nguyên phóng ngay vào lòng hắn mà dụi dụi. Tuấn Khải ôm gọn cậu trong lòng, tay nghịch ngợm mái tóc ngắn của cậu.
Cậu khóc thút thít, đầu không ngừng cọ sát vào người hắn.
- Oa, ngươi khi dễ ta...
- Ngoan ngoan, trẫm dẫn Tiểu Nguyên đi chơi! Có chịu không?
- Thật chứ? - Tiểu Nguyên lấy tay lau nước mắt, ngước lên nhìn hắn, nở nụ cười như trẻ nhỏ, vô cùng thuần khiết.
- Thật! - Tuấn Khải giữ lấy tay đang lau nước mắt kia, gạt nó ra. Sau đó ích kỉ liếm sạch chúng, hôn lên đôi mắt to tròn linh động kia.
- Vậy mau đi a~! - Tiểu Nguyên nắm lấy tay hắn mà kéo kéo.
Tuấn Khải bật cười, bồng cậu đi. Mà hắn làm như cậu không có chân vậy! Thật đáng ghét! Vậy mà con tiểu hồ ly kia ngoan ngoãn nằm gọn trong vòm ngực ấm áp kia, tay ôm lấy cổ hắn, chân đung đưa.
...
Hôm nay có lễ hội! Thật may mắn nha.
Hai người họ tìm việc đốt thời gian để chờ tới buổi tối. Mà việc gì thì ai ai cũng biết, vẫy nên không cần kể ra!
Khi mặt trời lặng hẳn...
Tiểu Nguyên hớn hở kéo Tuấn Khải từ nơi này tới nơi khác, vui vẻ mua hai cây pháo nhỏ.
Châm lửa, pháo cháy từ đỉnh đầu xuống, phắn ra tia lửa tựa như pháo bông thu nhỏ. Tiểu Nguyên huơ huơ nó trước mặt Tuấn Khải, nở nụ cười rạng rỡ.
- Đẹp a!
- Tiểu Nguyên đẹp hơn.
- Ngươi không cần nói điều hiển nhiên như vậy! - Tiểu Nguyên tự tin, hất tóc.
Lại nghịch ngợm chạy tới chạy lui, khiến Thiên Viễn cố gắng nắm chặt tay cậu. Sợ cậu bị vùi vào đám đông tấp nập kia.
Mua hai cây kẹo hồ lô, Tiểu Nguyên ăn hết một cây, lại ngon lành ăn nốt cây còn lại!
Thật ham ăn!
Tiểu Nguyên chỉ biết nghĩ cho mình thôi! Hảo xấu tính!
Nhưng mà...
Tiểu Nguyên ngón chân, môi chạm môi với Tuấn Khải , chiếc lưỡi linh hoạt đẩy từng viên kẹo hồ lô sang miệng hắn.
Vị ngọt của kẹo cùng vị ngọt riêng biệt sặn có của cậu khiến hắn thoải mái. Tay vòng qua ôm lấy người cậu.
Nụ hôn nhẹ nhàng phút chốc mãnh liệt. Bàn tay không yên thân sờ soạng cơ thể cậu.
Giữa chốn đông người, hai nam nhân ngang nhiên hôn nhau. Nhưng bóng tối bao trùm, dòng người đông đúc đi qua đi lại không để ý được một khung cảnh tuyệt mĩ tiên cảnh này...
Thật đáng tiếc!CHAP 17
- Ư...ưm...mau buông...mau buông! Tên biến thái...Á!!! Đừng đặt tay ở đó!
Tuấn Khải giữa đường nổi hứng, kéo cậu vào hẻm tối, áp sát cậu vào tường mà làm chút việc riêng tư.
- Tên tinh trùng thượng não kia! Ở đây mà ngươi cũng dám làm! Thực tức chết ta! Này!!! Này... ! Không nghe sao? Mau để tay ra!
Tiểu Nguyên miệng không ngừng nói, tay tựa như vô lực đẩy hắn. Cả người từ trên xuống dưới đều bị hắn thao túng!
- A...ưm...aha....ô... - Cảm nhận được lực đạo từ phía hạ thân, Tiểu Nguyên đau đớn nhanh tay ôm chặt lấy cổ hắn, mắt nhắm nghiền lại. Trong lòng đang chửi rủa kẻ sung sức nào đó.
Trong căn hẻm tối âm u đột nhiên trở nên ái muội, bầu không khí khiến cho người ta đỏ mặt, mất tự nhiên.
...
Tiểu Nguyên hờn dõi, tay xoa xoa mông mà bước ra khỏi hẻm tối, nhất định không bao giờ mất cảnh giác nữa! Cậu không có dư hơi như ai kia! Cậu chỉ là một mỹ nam tuyệt thế yếu đuối mà thôi!
Nhìn sang lại thấy bộ mặt thõa mãn của hắn. Cơn tức này nuốt không trôi! Mà muốn ói ra cũng không xong. Ở với hắn chắc cậu sinh bệnh mà chết mất!
- Cười cái gì chứ?!
- Trẫm nào đâu cười!
- Hứ!
Tiểu Nguyên giận dõi, nhảy lên nắm tóc hắn, ra sức giật kéo.
Bây giờ cậu chỉ còn một cách này để đánh được hắn thôi!
Một ánh sáng chói tới chổ họ, mang theo âm thanh nổ vang. Là pháo bông! Người ta đang bắn pháo bông!
Tuấn Khải bồng Tiểu Nguyên, nhảy lê nóc nhà để xem rõ hơn.
- Tiểu Nguyên, thích không? - Hắn ôn nhu hỏi.
- Không!!!
- Vì sao?
- Ta thấy nhiều rồi! - Tiểu Nguyên trề môi. Trong lòng lại đang chê pháo bông ở đây không bằng một gốc pháo bông chổ cậu ở lúc trước. Cậu chống nằm, bộ dạng tỏ ra chán chường
- Tiểu Nguyên thật giống hài tử! - Nhìn cậu, Thiên Viễn bật cười, đưa tay kéo cậu vào lòng mà vuốt ve.
- Hài tử cái đầu ngươi! Đáng chết...aish!!! Ngươi lại bắt nạt ta! Ỷ mạnh hiếp yếu!!!
Rốt cuộc trên nóc nhà, một kẻ vô cớ giận người ta đang đại náo!
-----***-----
Mùa Thu tới, đây có thể là mùa mang lại nhiều may mắn cho Tuấn Khải và mang lại xui xẻo cho Tiểu Nguyên.
Gió thổi từng đợt, càng ngày càng mạnh. Có thể nghe tiếng “vi vu vi vu” rõ to, rất đáng sợ.
Tiểu Nguyên cuộn chặt chăn lại như con sâu trong kén, chui vào người Tuấn Khải để giữ ấm. Cậu đáng thương run rẩy, ra sức dụi dụi vào người hắn.
Tiểu Nguyên chịu lạnh rất kém nha!
Tuấn Khải vì sao trên môi nở nụ cười đê tiện, xen lẫn hài lòng và hưởng thụ. Tay ôm chặt Tiểu Nguyên mà vuốt ve.
Phải nói rằng Tiểu NGuyên từ đầu đến cuối luôn rúc vào người hắn như bị dính keo, khiến hắn vô cùng vui vẻ, bắt đầu kế hoạch chiếm “tiện nghi“.
- Lạnh...ư....a...lạnh... Ọ^Ọ..... - Tiểu NGuyên cố gắng dán chặt hết cỡ vào người hắn.
- Vậy để trẫm giữ ấm cho ngươi. - Nụ cười đểu xuất hiện, Tuấn Khải lấy tấm chăn của Tiểu Nguyên ra, khiến cậu giật thót vì lạnh. Hắn đè cậu xuống, sau là quấn chăn quấn chặt lấy hai người lại, bàn tay vui vẻ di chuyển ma sát từng nơi trên người cậu.
À thì giữ ấm ấy mà!
- Ngươi! Tên chết tiệc! Ngươi làm gì vậy?! - Tiểu Nguyên gắt lên.
- Ấm không? - Hắn thủ thỉ vào tai cậu, hơi thỏ nóng phả vào đó khiến cậu nhột nhột nhưng rất dễ chịu.
- Hả? À ừ... Rất ấm nha. - Đúng là thân nhiệt cơ thể Tiểu Nguyên đang tăng lên, còn lí do vì sao thì cậu không nhận biết được! Nhưng cũng vui vẻ mà vòng tay ôm lấy người hắn thật chặt, lâu lâu nổi hứng cọ cọ ma sát một chút.
Ân! Hảo dễ chịu!
Tiểu Nguyên nhắm mắt hưởng thụ.
Kẻ nào đấy bị người ta “ăn đậu hũ” của mình mà không hề hay biết. Lại còn cảm kích hắn nữa chứ!
Đại ngốc!
Nói gì thì nói. Nơi hạ thân của Tiểu Nguyên đang được “sưởi ấm” nhiều nhất! Cái nguyên nhân thì quên đi!
Dù sao Tuấn Khải cũng tốt bụng nên mới làm vậy. Nếu không hắn sẽ lột sạch sẽ những thứ trên người Tiểu Nguyên, sau đó “ăn thịt” cậu rồi!
- Thoải mái a~! - Tiểu Nguyên đưa tay nghịch ngợm mái tóc đen dài mềm mại có chút ấm ấm của hắn. Cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Tuấn Khải chỉ nở một nụ cười ấm áp còn hơn bất cứ thứ gì, nụ cười có thể làm tan chảy trái tim bao người. Nhưng nụ cười này chỉ mãi dành riêng của Tiểu Nguyên.
Hắn ôm cậu, không ngừng vuốt ve giúp cậu bớt lạnh, sẵn tiện chiếm chút “tiện nghi” ấy mà.
Ngoài kia...
Lá cùng hoa bị gió thổi, bay tự do trong không trung, nhẹ nhàng lướt qua khung cảnh bình yên kia một chút, một chút. Tạo nên tuyệt cảnh trần gian ở nơi đây...
Liệu yên bình này còn có mãi?