Bần thần nhìn ngắm cảnh vật bên khung cửa sổ. Những bông hoa Tử Đăng mềm mại như những áng mây và thảm hoa trải dài miên man đến ngút ngàn , mang một màu tím ngát, có vài chiếc lá bị gió thổi khẽ rơi, chạm tới mặt đất. Tiếng nước chảy róc rách bên ao cá kia, tiếng của những chú chim hót vào buổi bình minh. Tất cả tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.
Vài ngày trước, Tuấn Khải sai người trồng những cây Tử Đăng này ở đây, Vương Nguyên chỉ nghĩ hắn muốn trang trí cho nơi này thêm tươi đẹp. Nhưng cậu đâu biết rẳng, ý nghĩa của hoa này là một thông điệp : Ta chờ đợi sự đáp ứng của ngươi!
Cậu sẽ biết điều này chứ? Một ngày nào đó chăng?
Chú chim họa mi bên cạnh man mác buồn, nó cũng đang chờ đợi một điều. Chờ đợi cậu sẽ vui vẻ trở lại mà tiếp tục quậy phá nó, có như vậy, nó sẽ không cô đơn trong chiếc lồng lạnh lẽo này.
Bàn tay mạnh mẽ ôm lấy thân hình mảnh mai kia khiến nó run rẩy.
- Tiểu Nguyên đã dùng bữa chưa? - Tuấn Khải dùng chất giọng ấm áp mà nói.
Cậu chỉ im lặng, ngồi đó, ngón tay khẽ run.
- Tiểu Nguyên, hoa đó, ngươi thấy có dep không?
Tuấn Khải dừng một chút rồi nói tiếp.
- Ngươi, sẽ chấp nhận chứ?
Tiểu Nguyên Nhi ngước lên, ngơ ngác nhìn hắn. Hắn rốt cuộc là đang nói cái gì?
Nhìn thấy đôi mắt đó, Tuấn Khải thất vọng vuốt ve gò má vì lạnh mà ửng hồng của cậu, sau đó lấy áo choàng khoác lên rồi ôm cậu thật chặt.
- ... Ngươi không hiểu hay cố giả vờ không hiểu...? - Tuấn Khải thở dài, đầu dụi dụi vào tóc cậu, cảm nhận mùi hương dịu nhẹ của nó. Bàn tay hắn đan xen với bàn tay của Vương Nguyên.
-----***-----
Thứ chất lỏng ngòn ngọt được đưa vào miệng Vương Nguyên.
- Ngươi...! Ngươi vừa cho ta uống cái gì?
- Xuân dược!
- Chết tiệt!
Vương Tuấn Khải cởi sạch quần áo của Vương Nguyên, tay vuốt ve mọi nơi trên cơ thể cậu, chà sát những chổ mẫn cảm nhằm kích thích.
- Ưm...ưm...
Xuân dược đã có phản ứng, khiến cơ thể cậu đỏ lên, hạ thân nóng dần, cả tiểu phân thân cũng không chịu nổi mà ngốc đầu dậy.
- Tiểu Nguyên ngoan, đừng giãy dụa. Ta sẽ nhẹ nhàng.
Bàn tay giữ lấy tiểu phân thân, vuốt ve an ủi nó. Trên đỉnh chảy ra thứ dịch gần như trong suốt.
Nhẹ nhàng hôn lấy từng nơi trên cơ thể cậu, vùi đầu vào hỏm vai cậu mà cắn mút, rồi kéo thẳng lên tới bờ môi kia, sau cùng là vành tai.
- A...ha...ư...ưm...
Tiểu Nguyên sớm không tự chủ được, hai chân dang rộng ra theo bản năng, hông khẽ nâng, hai tay ôm chặt lấy cổ Tuấn Khải, bàn tay đan xen vào từng sợi tóc của hắn.
Đâm thẳng vào vào tiểu huyệt, nhẹ nhàng ra vào trên cơ thể cậu.
Lần này, hắn tuyệt đối ôn nhu. Tay vuốt ve lưng Vương Nguyên, tay kia giữ chặt hông cậu. Miệng hắn phát ra vài tiếng gầm nhẹ.
Cảm nhận được thứ dịch nóng được bắn vào người mình khiến cậu thêm dễ chịu, ra sức mà rên rỉ.
- Ưm...ư....thoải....thoái mái...aha...
Tiếng rên mị hoặc kia rót vào tai Tuấn Khải, khiến hắn càng thêm phấn khích, ra sức đâm vào tiểu huyệt mền mại đang chào đón kia.
Nhận lấy mỗi cú thúc của hắn khiến cậu một thêm thõa mãn cùng đau đớn.
Tiếng va chạm cơ thể kịch liệt vang lên, không ngừng.
Vương Tuấn Khải đặt hai chân Vương Nguyên lên hông mình, sau đó vuốt ve mông cậu, tay kia mò tìm tiểu phân thân mà trêu đùa.
Đầu Tiểu Nguyên rúc vào sâu trong lòng hắn, mắt nhắm hờ mà tận hưởng những khoái cảm. Cảm giác bị đưa đẩy ở bên trong cơ thể, cùng cảm giác nóng rát do dương vật của hắn mang tới khiến đầu óc thêm mụ mị.
Tiểu huyệt nuốt lấy dương vật to lớn, không ngừng bị nó cọ sát khiến tiểu huyệt sưng lên, trông vô cùng tội nghiệp.
- Tiểu Nguyên, có yêu trẫm không?
Tuấn Khải vừa nói, vừa dừng lại động tác khiến Tiểu Nguyên bức rứt, khó chịu. Cơ thể cậu uốn éo, hông nâng lên cọ sát lên hạ thân của hắn mà đòi hỏi.
- Ưm...khó...chịu...hảo...khó chịu...
- Tiểu Nguyên, nói yêu trẫm, trẫm sẽ đáp ứng ngươi. - Bàn tay tùy tiện vuốt ve sống lưng của cậu.
- Ưm...ưm...ta...ta yêu ngươi...ưm...mau động...
- Hảo!
Nghe thấy câu này, Tuấn Khải liền nở nụ cười. Tăng lực đạo mà ra vào trong thân thể cậu.
Mọi phần trên cơ thể ấy đều bị hắn thao túng, nhất nhất nghe lời hắn.
Tay Tiểu Nguyên không tự chủ mà sờ soạng cơ thể hắn, miệng khẽ hôn lấy cổ hắn. Cậu cùng hắn mà ân ái.
Khi cơ thể cả hai mệt nhoài, lúc này hắn dừng lại, thở hổn hển, đầu rúc vào hỏm vai cậu mà dụi dụi vài cái mới chịu chìm vào giấc ngủ.
Còn Tiểu Việt mơ màng, tay ôm cổ hắn, vuốt ve mái tóc đã ướt của Thiên Viễn, ánh mắt nhìn xa xăm một hồi lâu rồi đóng lại, chìm vào giấc mộng.
Khung cảnh ấy, hai nam nhân ôm lấy nhau mà ngủ, bên kia, những bông hoa Tử Đăng khẽ đung đưa trong gió, cứ như nó đang thỏi lên một bài nhạc ngân nga nhẹ nhàng. Ánh trăng soi xuống ngay khung cửa sổ, soi sáng hai con người kia...
Cảnh tượng tuyệt mĩ này đang tồn tại, đang hiện diện ở chính nơi hoàng cung lạnh lẽo...