Trần Ninh đến địa điểm phá dỡ ở phía nam thành phố đó trước, trên đường đi, anh thấy nơi đây rất hoang vắng, do vấn đề mặn-kiềm của đất nên rất ít đất canh tác, trước khi phá dỡ, khu đất ở đây khá rẻ.
Khi Trần Ninh đến, phát hiện xung quanh đều là đất hoang, chỉ có một tòa nhà nguy hiểm trơ trọi với những bức tường nứt và nghiêng, có vẻ như phong cách kiến trúc này là sản phẩm của thế kỷ trước.
Xung quanh cổng sân mọc đầy cỏ dại, hẳn đã lâu không có người ở, giá một tòa nhà nguy hiểm không có giá trị dân cư như vậy mà ra giá 300 tỷ, đúng là cướp của ban ngày.
Theo thông tin mà Châu Mỹ Mỹ đưa ra, Trần Ninh đã tìm được số điện thoại của Cung Kim Minh, chủ hộ không chịu di dời kia, sau khi nhấc máy, hỏi đối phương đang ở đâu?
“Cậu là ai, quan tâm tôi đang ở đâu làm gì?” Bên kia rất kiêu ngạo.
“Thay mặt Quốc Tế Châu Thị, tôi đến đây để thảo luận về các vấn đề phá dỡ với anh.” Trần Ninh nói.
“Thương lượng cái rắm, không có 300 tỷ thì miễn bàn, tôi rất bận.” Bên kia trực tiếp cúp điện thoại.
Trần Ninh lại gọi đi, đối phương trực tiếp cúp máy, căn bản không muốn nói chuyện chút nào.
Trần Ninh cười cười, nhắn cho đối phương một tin nhắn: "Giá trị thị trường của căn nhà dột nát của anh trị giá 15 tỷ, nếu anh đồng ý, tôi đồng ý bỏ ra 18 tỷ để mua, kiến nghị anh suy nghĩ lại, để tránh không trộm được gà còn mất nắm thóc nữa.”
Bên kia trực tiếp trả lời: "18 tỷ? Keo kiệt vừa thôi, không có 300 tỷ, miễn bàn.”
Lúc này, cơ bản có thể kết luận bên kia không muốn bán nhà, nhưng anh cũng muốn xác minh xem bên kia có thực sự tham lam hay không, nên nhắn tin nói: "Được, tôi đồng ý 300 tỷ thành giao.”
Lúc này, bên kia có vẻ không được bình tĩnh nữa, chủ động gọi lại: "Cậu thật sự ra 300 tỷ?”
“Đúng vậy, chúng ta hãy gặp nhau tại trung tâm giao dịch bất động sản đi, nếu thích hợp thì trực tiếp làm thủ tục.” Trần Ninh nói.
Cung Kim Minh im lặng một lúc, rồi nói: "Được rồi, nửa giờ nữa tôi sẽ tới."
Trần Ninh cúp điện thoại, lái xe đến trung tâm giao dịch bất động sản thành phố Bạch Hà, trên đường đi, còn gọi điện cho người anh em tốt của mình là Huỳnh Minh Đạt, nhờ anh ta giúp một việc nhỏ, hack vào điện thoại của Cung Kim Minh, coi coi anh ta liên lạc với ai.
Sau hơn mười phút, Huỳnh Minh Đạt mới trả lời: "Bên kia đang nói chuyện với một số điện thoại di động, nội dung cụ thể không theo dõi được, nhưng hai người đã nói chuyện hơn mười phút, hẳn là đang bàn bạc chuyện gì đó." "
Trần Ninh lúc này hiểu rồi, đối phương đang bàn đối sách.
Trần Ninh đợi gần một tiếng đồng hồ thì Cung Kim Minh mới rề rà đến, anh ta là một tên béo hơn 30 tuổi, đầu to cổ thô, theo như tục ngữ giang hồ, thì loại người này không phải kẻ sành ăn thì cũng là đầu bếp.
"Là cậu sao? Chỉ một mình cậu?" Cung Kim Minh nhìn thấy Trần Ninh thì có chút nghi hoặc, theo lý mà nói, giao dịch 300 tỷ, Quốc Tế Châu Thị nên phái một nhóm người tới mới đúng.
"Đúng vậy, số tiền nhỏ này không cần nhiều người, tôi thành tâm mua.”
Nói xong, Trần Ninh tiết lộ số tiền tiết kiệm trong tài khoản của mình là hơn 300 tỷ, đủ cho giao dịch này.
Thực ra, Trần Ninh không có nhiều tiền trong tài khoản như vậy, đây là do Huỳnh Minh Đạt đã cài đặt cho anh một chương trình nhỏ tự tạo, giao diện giống như của App CCB, có thể đạt được kết quả thật giả lẫn lộn.
Vì là chương trình tự làm, đừng nói là 300 tỷ, cho dù có là 999999 tỷ cũng chỉ là chuyện thay đổi số thôi, mục đích làm như vậy, chính là muốn nghiệm chứng xem Cung Kim Minh này có phải đang giở trò sau lưng không.
Trần Ninh chủ động cầm lấy biểu mẫu giao dịch đến, yêu cầu đối phương điền vào, như rất nóng lòng muốn hoàn thành giao dịch.
Theo lý mà nói, bán được toà nhà nguy hiểm như vậy với 300 tỷ chính là may mắn trúng sổ số, người bình thường chắc chắn sẽ mau mau làm giao dịch, nhưng Cung Kim Minh lại thoái thác là không mang theo giấy tờ tùy thân, không thể bán căn nhà trong hôm nay.
“Vậy anh trở về lấy đi, thời gian vẫn không muộn, tôi chờ anh.” Trần Ninh thúc giục.
Thấy Trần Ninh sốt sắng, Cung Kim Minh cuối cùng cũng lòi ra đuôi hồ ly, anh ta rời khỏi quầy đi đến bên cạnh gọi điện thoại, khi quay lại nói: "Xin lỗi, vừa rồi tôi đã hỏi bạn tôi, giá đất phía nam của thành phố lại tăng rồi, miếng đất đó của tôi bây giờ trị giá 600 tỷ, cho nên số tiền đó của cậu là không đủ.”
Trần Ninh mỉm cười, lúc này anh đã hiểu ra mọi chuyện rồi, anh nói: "Anh phải suy nghĩ rõ ràng, hậu quả của lòng tham vô đáy rất nghiêm trọng."
"Hậu quả gì, nhà của ông đây cậu mua không nổi, còn phí lời gì nữa!”
Cung Kim Minh không đợi Trần Ninh nói, thì đã quay người đi.
Báo giá giao dịch tăng gấp đôi, mà còn không cho Trần Ninh có cơ hội mặc cả, hiển nhiên là không muốn thực hiện giao dịch này rồi, bây giờ đã có thể xác định, Cung Kim Minh đã bị Tập đoàn Phi Tượng xúi giục, cố ý gây rắc rối cho Châu Mỹ Mỹ.
“Nếu đã như vậy, thì đừng trách tôi.” Trần Ninh lập tức lấy sổ quyền sở hữu tài sản trống mà anh chuẩn bị ra, sau đó mượn bút ở trung tâm giao dịch bất động sản rồi điền vào.
Tên chủ hộ viết tên Châu Mỹ Mỹ, thông tin tài sản là mảnh đất phá dỡ đó, ngày tháng thì viết là sáng hôm nay, đợi sau khi Trần Ninh viết xong, thì trên quyển sổ tài sản này đột nhiên có thêm một con dấu, tự động hoàn thành các thủ tục pháp lý chính thức.
Mà cuốn sổ quyền sở hữu trống này chính là vũ khí mà Trần Ninh đã chuẩn bị, vật phẩm thần kỳ mua được từ App lúc đầu, chỉ cần điền lên thông tin, thì sẽ khiến quyền sở hữu tài sản thành thật.
Bây giờ quyền sở hữu đã có hiệu lực, Trần Ninh vì để nghiệm chứng mà đã kiểm tra ở trung tâm giao dịch bất động sản, trong hệ thống đã có thông tin về ngôi nhà này, chủ hộ chính là Châu Mỹ Mỹ, hoàn toàn hợp pháp, Trần Ninh không tốn đồng nào, đã thay Châu Mỹ Mỹ xử lý xong cái hộ không chịu di dời này rồi.
"Xong rồi!”
Trần Ninh búng tay một cái, hài lòng rời khỏi trung tâm giao dịch bất động sản, lái xe đi tìm Châu Mỹ Mỹ.