Trước Hòa Ly, Ta Âm Thầm Lấy Đi Đồ Cực Phẩm Nhà Chồng

Chương 35: Chương 35: Bồi thường hai mươi lượng và hòa ly (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Khi tộc nhân Lý thị bọn họ ngồi xe bò tới, đúng lúc nhìn thấy đại phu do Lưu thị mời tới đang chuẩn bị rời đi.

Hỏi thăm cặn kẽ mới biết sức khỏe của đứa nhỏ này đã hỏng bét đến mức nào.

Có thể nói, nàng còn không cả bằng một lão thái bà sáu mươi tuổi đã một chân bước vào trong quan tài!

Có điều vẫn còn may là tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, tuổi vẫn còn nhỏ, có thể dưỡng lại sau, hẳn là sẽ không có ảnh hưởng nhiều đến tuổi thọ.

Vị đại phu kia còn nói, quan trọng nhất vẫn là bản thân nàng có ý chí muốn sống hay không, nếu không thì dù có là thần y trên trời cũng khó mà kéo nàng trở về được.

Lý Viên hồi tưởng lại ký ức của nguyên chủ, hồi cha nàng vẫn còn sống, Vương lão thái thái vẫn còn rất yêu thương nàng.

Dù bất mãn với nương nàng, nhưng cũng không bao giờ giận chó đánh mèo với nàng.

Mỗi khi rảnh rỗi, sẽ dặn nàng chớ có học cái dáng vẻ của nương.

Sau đó mỗi quan hệ giữa nãi nãi và nàng ngày càng xấu đi, chủ yếu cũng bởi sau khi cha nàng qua đời, nương cô liền không biết phải làm sao, mọi việc đều dựa hết vào đệ đệ tuổi còn nhỏ.

Lúc ra ở riêng, nãi nãi nàng còn sâu xa nói nàng là trưởng tỷ, nếu nương nàng không thể gượng dậy thì nàng phải hiểu chuyện một chút, suy nghĩ cho gia đình nhiều hơn.

Không mong nàng có thể chống đỡ cho cả nhà, nhưng ít nhất phải biết gánh vác một phần gánh nặng cho đệ đệ, tốt nhất là nên khuyên nhủ mẹ nàng đừng có mãi đắm chìm ở trong quá khứ, con người phải biết hướng về tương lai.

Đáng tiếc, nguyên chủ vẫn là khiến cho bà ấy phải thất vọng rồi.

Đến nỗi khi nguyên chủ kết hôn, Vương lão thái thái cũng không hề đến cửa, chỉ coi như không phải là tôn nữ của bà ấy.

Căn cứ vào trí nhớ của nguyên chủ, Lý Viện biết lão thái thái làm vậy là vì muốn tốt cho nàng, thấy Trụ Tử Nương đã đi ra ngoài, lúc này nàng mới gật đầu nhẹ nhàng nói:

“Nãi nãi, cảm ơn người.”

Vương lão thái thái đưa tay ra vỗ vỗ đầu nàng, trong giọng điệu có chút oán trách:

“Nếu ngươi có thể hiểu chuyện hơn một chút, sớm nghe lời ta thì chúng ta sẽ bớt lo hơn, Quân Tử cũng không biến thành như bây giờ.”

Lý Viên trầm mặc một lát rồi mới mở lời:

“Quá khứ thì cũng đều là quá khứ cả rồi, sau này con sẽ mang theo hài tử sống thật tốt, sẽ không để cho mọi người phải lo lắng. Về phần Quân Tử, con nhất định cũng sẽ nhìn cho hắn một cô nương thật tốt.”

Vương lão thái thái tự nhận là đã biết rõ bản tính của nàng, tức giận đáp lại:

“Tốt nhất là ngươi nên nghĩ cho ngươi đi kìa! Ta thấy đừng nên giữ lại hai nha đầu kia nữa, như vậy thì ngươi mới dễ tái giá.”

Lý Viên nghe vậy, vội vàng ngắt lời:

“Không được!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.