Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vương lão thái thái thấy nàng lại bắt đầu ngỗ ngược với bà ấy, tức giận đưa tay ra vỗ vỗ lưng cô:
“Có gì mà không được? Ngươi mới hai mươi tư tuổi, ngày tháng sau này hẵng còn dài, mang hai đứa nha đầu theo thì sao lập gia đình được?”
“Ai nói con nhất định phải lập ra đình? Xưa nay con không hề có dự định nào như vậy! Cả nhà Lưu gia đều đang sốt ruột diễn trò, muốn bỏ lại đại nha nhị nha ở chỗ này để chờ bị ngược đãi, bị bán đi sao? Nãi nãi, bất kể thế nào thì các nàng đều là cục thịt rơi xuống từ trên người con, ai cũng có thể không cần các nàng, nhưng người làm nương như con thì không thể.”
Vương lão thái thái nghe vậy vừa tức vừa lo:
“Được rồi, ngươi muốn mang theo hai nha đầu đó đi. Vậy ngươi nói ta xem, ngươi lấy cái gì mà nuôi đây? Chỉ với cái thân thể hư nhược đó, ngay cả chính mình còn nuôi không xong, càng đừng nói đến hai hài tử. Ngươi có biết nuôi chúng tốn kém bao nhiêu không? Chúng ăn mặc không cần bạc à? Viên nương, ngươi nghe nãi, để hai nha đầu ở lại đi, sau khi ngươi về, nếu không gả chồng, Quân Tử không nuôi nổi ngươi, nãi cũng có biện pháp để cho mấy đường huynh đường đệ nuôi. Nhưng nếu như ngươi còn dắt theo hai hài tử nữa thì nãi cũng không dễ nói với bọn họ chuyện này.”
Lý Viên kiên định lắc đầu:
“Nãi, con biết người muốn tốt cho con, nhưng con không bỏ tỷ muội Đại Nha nhà mình được. Người yên tâm, con sẽ nghĩ ra biện pháp nuôi bọn chúng.”
“Nghĩ biện pháp? Một nữ nhân cái gì cũng không biết như người thì có thể nghĩ ra được biện pháp gì? Nếu có biện pháp thật thì chính ngươi có biến thành ra như vậy không?”
Vương lão thái thái sốt ruột vô cùng, cảm thấy nha đầu kia khuyên can thế nào cũng không được, đầu óc ngày càng trở nên thiếu minh mẫn.
“Nãi, trước đó là tại con nghĩ quẩn, con hứa nhất định sẽ không tái phạm nữa. Công việc thêu thùa của con vẫn còn tốt lắm, việc này chắc nãi cũng biết. Ngoài ra thì mấy năm nay con ở Lưu gia, tay nghề nấu ăn cũng khá, cùng lắm thì con nghĩ biện pháp vào thành bày hàng bán đồ ăn. Dù thế nào đi chăng nữa, đều có thể tìm được cách nuôi sống bản thân vài hai hài tử.”
Vương lão thái thái thấy nàng kiên quyết như vậy, thở dài một tiếng, một lúc lâu sau mới nói:
“Với cái thân thể với bộ xương hiện tại của ngươi hiện giờ thì làm được gì. Đại phu nói thể nào cũng phải dưỡng mất hai ba tháng. Như vậy mà ngươi còn muốn mang hai nha đầu theo?”
“Vâng, còn phiền nãi nói với Quân Tử một tiếng giúp con, để cho Lưu gia bồi thường con hai mươi lượng trước khi hòa ly. Với số bạc này, con có thể dưỡng thân thể cho tốt, cũng có thể nuôi hai tỷ muội Đại Nha. Chờ sau khi con khỏe lại, dù là công việc thêu thùa hay bán đồ ăn thì tóm lại vẫn có thể kiếm được cơm ăn.”