Trước Hòa Ly, Ta Âm Thầm Lấy Đi Đồ Cực Phẩm Nhà Chồng

Chương 37: Chương 37: Bồi thường hai mươi lượng và hòa ly (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

“Được rồi, vậy ngươi cứ nghỉ ngơi cho thật tốt đi, ta kêu đường tẩu tới đây cùng ngươi. Ta sẽ nói với bọn họ chuyện để Lưu gia bồi thường tiền cùng với chuyện mang hai hài tử đi.”

Lý Viên còn sợ bà ấy không biết chuyện trước đây nàng bị giam trong nhà, liền lôi kéo tay bà ấy, kể rõ mười mươi những gì mà Lưu gia đã làm.

Vương lão thái thái quả thực không biết việc này, bà ấy chỉ biết khi tới đây, Lưu gia không có tự tin đối diện với bọn họ.

Giờ thì bà ấy đã biết, nàng có nguyên cớ xác đáng để mang theo đứa nhỏ cùng với tiền bạc.

Thấy nàng nói chuyện với mình lâu như vậy mà cũng không thở dốc không có sức lực gì, bà ấy cũng yên tâm hơn nhiều.

“Được rồi, nãi đã biết, ngươi yên tâm, nãi sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện. Có điều ngươi phải nhớ kỹ, đây là những gì mà ngươi muốn. Nếu đã rời khỏi đây, sau này cũng không thể giống như trước kia nữa. Ngươi học ai không học, lại đi học nương ngươi. Mà thôi, người đều đi cả rồi, nói cái này làm gì nữa. Ngươi nghỉ ngơi đi, nãi đi đây.”

Vương lão thái thái nói xong phất tay rời đi, một lát sau, ctn bước vào phòng.

“Viên nương, ngươi thực sự muốn hòa ly với Đông Sinh huynh đệ hòa ly sao?”

Nói thật, đây là lần đầu tiên Trụ Tử Nương nghe tới hòa ly, nàng ấy chỉ biết nữ tử phải rời khỏi nhà chồng thì chỉ có bị hưu.

Chỉ là một khi đã bị hưu, đứa con của nàng cùng với người nhà mẹ đẻ sẽ bị người ta chỉ trỏ, thậm chí không thể ngóc đầu dậy trước mặt người ngoài.

Nếu đứa con đến tuổi kết hôn, cũng sẽ bị ảnh hưởng tới đường hôn nhân.

Nhưng mà mới vừa rồi nàng ra ngoài, lại nghe nói cái hòa ly đó là do vấn đề của nam nhân.

Sau khi nữ nhân rời khỏi nhà chồng, dù cũng sẽ bị chỉ trích, nhưng ít ra cũng không bị chỉ trích quá đáng giống nữ nhân bị hưu.

“Đúng vậy, nếu không ta sợ đến mạng cũng không còn mất.”

Trụ Tử Nương nghe Lý Viên nói vậy liền trầm mặc.

Đúng vậy, Lưu thị ác độc như vậy, nếu Viên nương tiếp tục ở lại gia đình này, có ngày nàng sẽ bị dày vò đến chết.

Thay vào đó thì tốt hơn hết là rời đi càng sớm càng tốt.

Bị người ta nói móc mỉa cũng không mất đi miếng thịt nào, còn hơn so với mất mạng!

“Viên nương, muội mang hai tỷ muội Đại Nha đi cùng sao?”

“Đúng vậy! Trước đó ta đã nói qua với lý trưởng rồi, đến lúc đó sẽ mang chúng đi. Ở lại nơi này, nói không chừng một ngày nào đó sẽ bị tên Lưu Đông Sinh vô liêm sỉ kia bán mất. Mặc dù lý trưởng cam đoan sẽ không bị bán đi, nhưng nếu là bị đánh thì sao đây?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.