CHAP 10: “TÔI Ở ĐÂY” (3)
Jun chạy lên lầu trên-là hồ bơi 100m của nhà trường. Vì trên này có sẵn khăn và các thứ cần thiết.
“Jun, làm gì trên đó vậy” nó đứng ngoan ngoãn ở dưới chân cầu thang, ngước lên chớp chớp mắt. Chẳng thấy anh trả lời, nó bẽn lẽn đi lên.
Lần đầu tiên nó thấy hồ bơi rộng đến thế. Đập vào mắt là làn nước trong vắt mềm mại–thế mà kí ức lại tuôn về…
“Chị! Chị!!!”
Park Mi đứng trên bờ, miệng liên tục la lớn.
Ở dưới nước sâu, một cô bé lớn hơn nó tầm 1 tuổi, nhìn gương mặt thật hiền và đẹp giống nó vậy–nhưng hiện tại thì gương mặt ấy đang khốn khổ thở còn không ra.
“Ba mẹ! Sao không nhanh lên? Chị!” Park Mi khi ấy còn rất bé, miệng vẫn la mà mặt thì ướt nhẹp nước mắt. Nó ngó quanh co, bực tức mình không biết bơi, sợ nhảy xuống chỉ sinh hà thêm rắc rối. Ở dưới, chị nó vẫn vùng vẫy, có lẽ đã quá mệt.
Lúc sau..nó nhìn lại mặt nước…đã không còn thấy ai.
“Park Mi..Hee Sum..!!” nhanh như cắt đã nghe thấy tiếng ba mẹ nó chạy đến. “Chị Hee Sum của con đâu???”
Nó chôn chân nhìn khoảng nước vừa lặng đi. Nước mắt nó liên tục chảy, mỗi lúc ướt thêm. Đôi mắt to trong veo trợn lên.
“Chị..Chị…….chị…ĐÃ MẤT RỒI!” nó òa lên, vội vã nhảy lên một bước muốn lao tùm xuống cái hồ đó, nhưng ba mẹ nó đã tóm kịp, quấn lấy nó vào lòng. Nó nghe thấy tiếng nấc bất thường của mẹ, rồi tiếng la to của ba. Rồi mọi thứ trước mắt tối đen, nó ngất đi.
Tại sao. Cuộc đời nó lại trắc trở cô độc như thế. Chị nó mất, mẹ nó bị sát hại, ba nó cũng bỏ nó ra đi? Mọi người…ghét nó lắm sao? Nó không đáng được trân trọng, được sống một cuộc sống hạnh phúc như bao người à.
Park Mi trân trân nhìn dòng nước hồ bơi, nước mắt nó bỗng chảy ướt đẫm hai bờ má. Nó bỗng nhớ chị.
“Chị..chị…em sẽ xuống cứu chị. Trách em hồi nhỏ không biết bơi, trách em hồi nhỏ hèn nhát sợ sinh chuyện..giờ chẳng còn ai để la mắng em nữa rồi…em xuống kéo chị lên”, Park Mi lẩm bẫm trong vô thức. Nó bước run rẩy một bước, hai bước…đến tận mép hồ, vươn chân ra một bước nữa thôi.
“Ayyh” cơ thể lạnh lẽo bé nhỏ của nó bỗng ngã cái rầm ra sau sàn, đè lên lồng ngực rắn rỏi và bờ vai rộng của ai đó–thật ấm. Cả cánh tay dài và săn chắc ôm trọn lấy eo nó rất chặt.
Nó lắc lắc đầu, tỉnh táo trở lại. Kí ức kinh khủng bỗng biến đâu hết. Nó quay đầu xuống, nhận ra đó là Jun. Trông anh lấm tấm mồ hôi.
“Làm gì vậy hả???? Muốn té xuống đó lạnh chết sao? Người đã ướt nhẹp còn muốn ướt nữa hả? Bảo ngoan ngoãn đứng chờ đi–sao ngốc thế hả?!” Jun trách móc nó một tràng dài, mái tóc nâu dài của nó xõa trên mặt anh, phảng phất hương thơm trong sáng.
Nó nhìn anh khó hiểu. Hai gương mặt gần cận kề nhau. Hai đôi mắt-một nâu và trong veo-một xanh sẫm sâu hun hút- giao nhau không chớp.
Nhận ra anh đang ôm nó, Jun vội bỏ ra. Nó lấy tay tựa vào vai Jun để ngồi dậy…thật sự sự đụng chạm thể xác đơn thuần này, tim cả hai bỗng đập lỗi đi cả mấy nhịp.
“Vừa khóc à?” Jun nhìn thấy mặt nó ươn ướt. Nó giật mình lắc đầu, “Không”
Jun muốn hỏi thêm nhưng thôi, anh cầm cái khăn trắng to lên, một tay anh giữ má nó thật nhẹ nhàng, tay kia anh chậm rãi lau khuôn mặt xinh xắn ẩm ướt..rồi….cả mái tóc nâu dài ấy.
Nó ngồi yên ngoan ngoãn và bình thản, tận hưởng sự mềm mại của khăn bông và cả hơi ấm từ tay anh cọ xát trên mặt nó. Nó thật sự cảm thấy, ở bên người con trai này…hết sức bình yên và an toàn.