Trường Học Siêu Cấp

Chương 38: Chương 38: Ác Ý. (2)




CHAP 11: ÁC Ý. (2)

“Haha..”



Park Mi đực ra một hồi nhớ lại. Tim bỗng nặng nề.

Bỗng nó thấy có thứ gì mát lạnh quệt lên má nó. Ngẩng lên phát hiện thằng cha Jun vừa quệt thìa kem vào mặt mình. Nó nổi nóng, “Ê anh làm cái quáiii gì vậy hả??”

“Haha, mặt chẳng khác nào bị điên” Jun cười he hé lên như con gái (?) ==

Chẹp.

Park Mi điên tiết. Nó xúc nguyên một thìa kem bôi lên trán Jun. Tưởng trả thù được, anh ta lại con hô hố lên. Jun hóp miệng lại làm mặt con cá, hai mắt lạnh lẽo thường ngày giờ giả vờ làm lé đi. “Tui Là Con Gà Nướng Có Hai Cái Mông” giọng anh lạc hẳn đi, cố tình the thé lên như phụ nữ ==

Còn cô Shyn Hye phá lên cười.

“Hai cái Mông Nướng Xiên Que. Xiên qua mông Trái này, Xiên qua mông Phải này, quay quay quayyy” anh lượn qua lượn lại. Nó bụm miệng nhưng mặt vẫn đanh lại ==

“…đồ..điên..” nó trợn mắt nhìn Jun múa qua múa lại.

“Mấy đứa quậy quá, có ăn bánh không thì bảo” cô Shyn Hye ré lên.

“Dạ vâng cô đừng để ý đến những người như vậy” Park Mi cười hừ hừ vỗ vai cô, ánh mắt nhấp nháy ra chiều thông cảm. “Tôi rất là bình thường nghe chưa!” Jun chùi bánh kem trên mặt mình, lừ mắt nhìn nó.

“Ui, kim chi kìa!” nó không quan tâm Jun chạy đến chỗ cô Shyn Hye nhảy lên. Ay ya nhìn mà thèm quá đi. “Kim..chi?” Jun nhìn theo hỏi.

“Thế anh chưa bao giờ ăn kim chi?” nó gật gù, “À quên, anh chỉ ăn được tôm hùm hải sản nhỉ?’ Mi cười. “Tôi ăn với” anh lè lưỡi

Sau khi bê bánh (nát bét), kimbap và kim chi lên thì cả ba thực sự đói meo lên rồi. Anh ngồi ngay vào bàn xơi luôn miếng kimbap méo mó do chính tay mình cuộn—ngon quá đi mất. Anh còn tự lấy cơm ăn với kim chi. Vừa nhai xong..”Ay, cay thế..chua nữa!” Jun làu bàu, “Ưm,..mà ngon quá”

“Lắm mồm quá, ăn, ăn mau con heo kia!” Park Mi chống tay nhìn Jun đang cắm mặt vào ăn. Nó chỉ như ra lệnh (lại nữa) ==”. “Ăn nhanh không bố tát!”

Jun đang ngậm 2 cái kimbap to đùng trong miệng, nghe vậy tức ói máu nhưng..không thể nào chửi lại được. Miệng anh phồng đầy thức ăn rồi ==. Anh chỉ biết “ư..ư..” đầy trân trối, “Ô ám ói ôi à on eo à, ôi ạp o ây ờ..” anh trợn mắt. ( nguyên văn là “Cô dám nói tôi là con heo à, tôi đạp cho bây giờ” ạ ==) Nó chả hiểu cái khỉ gì, đập bàn đập ghế cười đến ôm chặt bụng, “MOAHAHAHAHA… ANH ÚNG À Ồ IÊN, Ồ IÊN!!” nó nhại lại thứ ngôn ngữ ấy. Đừng hỏi cô Shyn Hye tại sao im hơi lặng tiếng thế, đang cười hô hố lên chỉ vào chúng nó kia ==

Có lẽ bây giờ hàng xóm đang bận thắc mắc. Cái điệu cười terrible vừa rồi có thật sự là của cô cháu nhà Park không, lần đầu tiên họ thấy căn nhà ấy ồn ào đến vậy…

Và cũng là lần đầu tiên, cô Shyn Hye cảm thấy mừng đến vậy. Lần đầu tiên, cả hai con người lạnh lùng nhất, băng lãnh nhất cười nhiều đến vậy.

……….

“Các em còn hôm nay để chuẩn bị cho cuộc thi IQ!” trên bục giảng, cô giáo dõng dạc. Ở dưới, các nam nữ sinh bàn tán sôi nổi, quả quyết rằng mình nhất định sẽ thắng cuộc!

Chỉ có 2 con người, vẫn im lặng suy nghĩ. Khuôn mặt hoàn mĩ của cả hai đều đã trở lại vẻ lạnh lẽo thường ngày. Nói gì thì nói, tối qua thật sự rất vui vẻ, nhưng đi học thì không bao giờ nhé. (kbh cừi hô hố như hqa được :v)

Park Mi gạt bỏ mọi thứ không quan trọng trong đầu, nó tập trung suy nghĩ vào cuộc thi. Nó không ham gì việc được ngưỡng mộ hay nổi tiếng, chỉ cần phần thưởng là số tiền ấy thôi. Bỗng dưng nó liếc qua Jun, con người này, coi bộ cũng giỏi dữ lắm, không biết có nên chủ quan được không đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.