CHAP 11: ÁC Ý. (3)
“Park Mi, mình không quá xuất chúng, nhưng mình cũng thấy thú vị với cuộc thi IQ lắm” Lily đã ríu rít cạnh nó ngay giờ giải lao sáng. Chỉ có nó và nhỏ trong lớp. Jun đi xuống ăn sáng mất rồi.
“Còn cậu có định tham gia không?” nhỏ hỏi.
“Ừm…có, thành thật là mình muốn giành giải 1st” nó ngập ngừng, đầu gục xuống bàn.
“Có ý chí lắm. Giành giải nhất, có lẽ mọi người sẽ không còn bắt nạt cậu nữa^^” Lily búng tay cười. Còn nó, trong đầu nó nhởn nhơ đầy rối rắm.
“Mình không cần điều đó. Họ, xa lánh mình, mình còn thấy mừng hơn..” Park Mi trầm mặc. Đúng vậy, lũ thường ngày mà tỏ ra ngưỡng mộ nó? Nó chưa dám nghĩ mà cũng sởn da gà.
“Vậy cậu tham gia nhiệt tình như vậy là vì điều gì?” Lily tròn mắt hỏi. Không vì muốn được nổi tiếng, vậy thì là…số tiền ấy sao? Nhỏ trợn mắt nhìn nó. Nó không trả lời, nhỏ cũng hiểu rồi. Nhỏ thừa hiểu nhà nó không phải là giàu, chắc chắn nó tham gia là vì…phần thưởng.
“Ôi, Park Mi!” nhỏ rên lên kí đầu nó. Nó không quen bị chạm vào đầu nên ngước lên bối rối, “?”
“Thương cậu quá. Số tiền ấy lũ kia chắc chắn không thèm sờ vào, chúng nó chỉ cần được nể mày nể mặt hơn một chút! Còn những nhân tài thực sự như cậu, lại bất công phải sống dò dẫm vào đồng tiền như thế, thật quá quắt. Cậu cứ thi đi, thắng thua gì mình cũng sẽ cho cậu gấp đôi-gấp ba số tiền cỏn con ấy!” Lily hùng hồn nói.
Nó chỉ mỉm cười nhạt nhìn nhỏ, “Lily, đừng tốt quá với mình”
“Mình bạn thân của cậu, không tốt thì sao?” nhỏ rền rĩ.
“Mình muốn có được số tiền bằng chính năng lực” nó nói, rồi mỉm cười, “Cậu rất tốt bụng, Lily, nhưng mình sẽ không lấy số tiền của cậu đâu”
Lily nghe vậy giọng mềm mỏng, “Được rồi..cậu không muốn mình cũng không ép. Nhưng mà nhớ rằng, khi nào cậu gặp khó khăn lun có mình đây nha. Cậu muốn bao nhiêu mình cũng cho mượn”
Nó thở dài. Tuy biết chắc mình sẽ không bao giờ mượn tiền của nhỏ nhưng vẫn ậm ừ cho qua loa, nếu không câu chuyện tiền bạc này vẫn sẽ tranh cãi dài dài.
“Mình tin là cậu sẽ được điểm số tốt, dù sao cậu vào đây là nhờ học bổng, nên hẳn không tầm thường” nhỏ nói. Her her, nhỏ sai một chút rồi, nó vào đây không chỉ bởi học bổng bình thường..mà là học bổng toàn phần với điểm số tuyệt đối 100/100. Và IQ 168/200. (cái này gọi là “phi thường-viễn tưởng” một chút ha, so đâu, truyện mà :v )
(Ờ và có ai hỏi Jun là bao nhiu hk ? Anh í điểm số tuyệt đối 100/100 luôn ạ và IQ trùng cmn hợp thay cũm là 168/200. Her her tại mình ko mún 2 nv có ng này thông minh hơn ng kia xíu nào nên cho cả 2 xuất chúng ngang nhau hí hí)
Thôi ạ quay lại câu chuyện!
Giờ giải lao nhanh chóng kết thúc. Vài người đã vào lớp, vài người chưa thèm thò mặt vô vì..chưa mún học tiếp. Vô kỉ luật như vậy là chuyện thường ở Snow University, bởi vì, toàn là thiếu gia công túa-con cháu dòng dõi mà, ai dám phạt phiếc gì đâu.
Cô giáo cũng không vừa, nói chuyện phiếm ngoài kia chưa chịu vào lớp dạy. ==
Có lẽ, Park Mi hoàn toàn không hợp với nơi này. Họ đài các, nó bình dân, họ sang trọng, nó lặng lẽ, họ cởi mở, nó lạnh lùng.
Park Mi chẳng quan tâm nữa, liền mở sách ra xem xét. Kiểu kiểu ôn tập một chút thôi. Chứ thật ra kiến thức trong đây nó hiểu hết rồi.
Lily cũng không làm phiền nữa quay lên.
Đang lơ đãng nhìn vào những trang giấy thì RẦM, là bàn tay ai đó vừa đập bàn của Mi. Vậy mà nó chẳng giật mình, thất thần ngước lên. Không vui vẻ lắm khi nhìn thấy người đứng trước bàn mình, nó lại thản nhiên cúi xuống đọc sách tiếp.